Nhiếp Trường Bình còn định hỏi lại, nhưng Lạc Thanh Hàn lại vô tình tàn nhẫn, trực tiếp bảo Thường công công tiễn khách.

Thường công công đi tới cửa, nghiêng người vẻ mời đi, cười tủm tỉm.

"Tiểu quận vương, thỉnh ngài.

"
Nhiếp Trường Bình không thể nề hà, chỉ có thể chịu đựng đau đứng dậy, khập khiễng mà đi ra ngoài.

Mọi người đi hết rồi, Lạc Thanh Hàn lúc này mới thả lỏng được chút.

Hắn lên tiếng: "Tiêu Tây, cho ta ly trà.

"
Không có phản ứng.

Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hề Hề đứng ở trong góc không nhúc nhích, giống một cây cột nhỏ nhắn.


Nàng hơi cúi đầu, không thể thấy rõ khuôn mặt nàng lúc này.

Lạc Thanh Hàn không biết nàng đang nghĩ gì, liền đứng lên, đi đến trước mặt nàng, lặng yên, không lên tiếng mà nhìn chăm chú vào nàng.

Tiêu Hề Hề như cũ không có bất cứ phản ứng gì.

Lạc Thanh Hàn hơi cúi người tới gần nàng, nghe được tiếng khò khò nho nhỏ.

Lạc Thanh Hàn: "! "
Lạc Thanh Hàn: "Tiêu Tây, dùng bữa.

"
Tiểu thái giám như là được người khác ấn chốt mở, nháy mắt liền thanh tỉnh trở lại.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, một bên dụi mắt một bên hỏi: "Cuối cùng cũng dùng bữa tối rồi sao? Tối nay ăn cái gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn mặt vô biểu tình mà nhìn nàng: "Nàng vừa rồi là ngủ gà ngủ gật sao?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng mà cười: "Mọi người đều đang thương lượng sự tình, ta đứng quá nhàm chán, nhất thời không thể nhịn xuống, liền không cẩn thận mà ngủ mất.

"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh: "Đứng cũng có thể ngủ, nàng thật có bản lĩnh.

"
Tiêu Hề Hề không lấy làm hổ thẹn, nghĩ là lời khen, đắc ý mà nói.

"Đây đều là trước kia ở sư môn ta luyện được, sư phụ dạy học quá nhàm chán, ta nhịn không được ngủ gà ngủ gật, sư phụ phạt ta ra chân tường đứng, hẳn một canh giờ luôn.

Ta cảm thấy đứng như vậy quá lãng phí thời gian, liền thử đứng ngủ, kết quả ta thành công, từ đó về sau sư phụ không bao giờ phạt ta đứng nữa.

"
Lạc Thanh Hàn lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.


Hắn thấy đồng cảm với Huyền Môn môn chủ, thu nhận một đồ đệ không có chí tiến thủ như vậy, ngày thường khẳng định bị nàng chọc tức không thôi.

Hắn thậm chí có điểm hoài nghi môn chủ chính là bởi vì bị nàng chọc tức, mới nương cớ hoàn thành sư môn nhiệm vụ, cố ý đuổi nàng xuống núi.

Thường công công đi vào, cung kính hỏi.

"Điện hạ, hiện tại truyền thiện được chưa ạ?"
"Được.

"
Các cung nữ bưng thức ăn đi vào.

Tuy rằng chỉ có năm đồ ăn cùng một canh, ngự trù vẫn đem toàn lực làm được những món tinh xảo ngon miệng.

Hai người ăn uống no đủ.

Lạc Thanh Hàn theo thường lệ đi tắm gội.

Hắn có thói ở sạch, mỗi ngày đều phải tắm gội, quần áo mặc hôm nay, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ không mặc lại, phải đem giặt sạch sẽ và phơi nắng, cũng may hắn không thích dùng huân hương, bằng không còn phải thêm một bước xông hương nữa.

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm hắn thật lắm tật xấu.


Đương nhiên, lời này nàng chỉ dám trộm nói thầm trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.

Thái Tử được cung nữ thái giám hầu hạ hạ cởi quần áo, tiến vào bồn tắm.

Tiêu Hề Hề muốn chạy lại không thể, bị bắt đứng đó xem quá trình Thái Tử tắm gội.

Thái Tử tuy rằng vẫn đang thành niên, cơ thể lại rất cân đối, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp không quá mức phát đạt, cũng sẽ không quá mức đơn bạc, không nhiều không ít lại vừa vặn, thoạt nhìn cân xứng mà lại cao lớn.

Năm nay Thái Tử mới chỉ có 18 tuổi, qua hai năm nữa, nói không chừng còn có thể cao lên chút chút.

Tiêu Hề Hề với chuyện chiều cao không phải quá hiểu rõ, nhìn Thái Tử hiện tại đại khái tầm 1 mét 8, nếu tuổi thành niên thì cũng không tồi, nhưng tốt nhất đừng vượt qua 1m9, vậy thì có vẻ quá cao, sẽ có điểm đột ngột.

Khi nàng nhìn Thái Tử miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Thái Tử.

"Tiêu Tây, mắt ngươi nhìn chỗ nào vậy?".