Đêm nay Lạc Thanh Hàn mặc xiêm y màu xanh đen thâm trầm, dung mạo đem lại cho người ta cảm giác băng lãnh, cùng với khí chất của hắn thực xứng đôi.

Tựa như một khối ngọc thạch thượng đẳng, bủa vây hàn khí, ưu nhã, tuấn tú, phi thường hấp dẫn lòng người.

Thời điểm hắn xuất hiện ở Phượng tê viên, lập tức thu hút mọi ánh mắt về phía mình.

Mọi người đồng loạt hướng về hắn khom mình hành lễ.

"Bái kiến Thái Tử điện hạ.

"
Tần hoàng hậu không thích náo nhiệt, cho nên đêm nay tiệc mừng thọ tổ chức đơn giản, mời tới đều là người thân cận trong hoàng tộc.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp lời: "Không cần đa lễ.

"
Ngay sau đó Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu liền tới.


Ba vị đại lão vừa ngự giá, không khí nháy mắt liền trở nên an tĩnh lại, vừa rồi còn bắt chuyện với nhau, nay đều im bặt mà chỉnh tề hành lễ vấn an.

Hoàng Thượng ngồi ở vị trí chủ vị, bên phải là Thái Hậu, bên trái là Hoàng Hậu.

Thái Tử ngồi bên trái thủ vị, gần phía Hoàng Hậu.

Tiêu Hề Hề len lén nhìn Hoàng Hậu.

Vị Tần hoàng hậu này quả là mỹ nhân khó gặp, nhưng nét mặt quá mức cao lãnh, môi mỏng mím lại, mặc dù là ở tiệc mừng thọ của chính mình, gương mặt như cũ không có một tia ý cười, khiến cho người khác cảm thấy rất khó tiếp cận.

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, nàng cuối cùng cũng biết vì sao Lạc Thanh Hàn luôn mang vẻ mặt than.

Biểu cảm của hắn chính là học từ Tần hoàng hậu a.

Nhìn sang phía bên kia thì Thái Hậu có vẻ hòa ái hơn nhiều, trên mặt cười tủm tỉm, nhìn về phía bọn tiểu bối ánh mắt luôn là mang theo từ ái chi tình.

Hoàng Thượng năm nay 40 tuổi, thân hình cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo anh tuấn, so sánh với mấy đứa con trai phấn chấn oai hùng, ngài trên người lại mang phong thái của sương gió năm tháng lắng đọng thành.

Không thể không nói, dung nhan của gia đình này đều thực phi thường, khó trách sinh ra tới đời hậu bối cũng đều rất đẹp.

Đây là gen mang ưu thế bẩm sinh a!
Sau khi mời mọi người ngồi xuống thì tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Các hoàng tử từng người một dâng lên thọ lễ.

Năm trước người đầu tiên dâng tặng lễ vật đều là Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần, nhưng năm nay Lạc Thanh Hàn đã trở thành Thái Tử, địa vị tôn quý, bởi vậy lượt đầu tiên này cư nhiên thuộc về hắn.

Hắn đứng lên, nói một câu chúc phúc.

Điều hắn nói lại là thể văn ngôn, Tiêu Hề Hề nghe xong đầu óc choáng váng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc hắn đang nói cái gì.


Lạc Thanh Hàn đưa lên hạ lễ là một bức hoạ sơn thủy.

Bức họa quả thực là một danh tác.

Quan trọng nhất chính là, vị họa gia là tổ phụ nhà ngoại của Tần hoàng hậu, và bức sơn thuỷ kia do người tổ phụ sinh thời chấp bút.

Lúc Tần hoàng hậu nhìn đến bức họa, gương mặt lãnh đạm bỗng xuất hiện chút biến đổi nơi ánh mắt.

Vị tổ phụ của nàng là hoạ gia danh tiếng của Đại Thịnh triều, để lại không ít tác phẩm, nhưng tuyệt bút này lại lưu lạc bên ngoài, tìm như nào cũng không thấy, không ngờ có ngày Lạc Thanh Hàn đem nó đưa đến trước mặt nàng.

Có thể thấy hắn tìm bức họa này phí không ít tâm huyết.

Tần hoàng hậu tiếp nhận bức họa, nhìn kỹ lại một lần.

"Vẫn là con có tâm.

"
Lạc Thanh Hàn cúi người hành lễ, lui về chỗ ngồi.

Hắn vừa ngồi xuống, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần liền gấp không chờ nổi mà đứng dậy, tiến lên dâng tặng lễ vật.

So với Lạc Thanh Hàn nội liễm khắc chế, Lạc Dạ Thần lại có vẻ muốn khoán canh tác trắng* ra nhiều hơn.


(* từ này mình để nguyên như bản convert, có thể dịch nôm na là tiêu xài hoang phí)
Hắn nói câu cung chúc mẫu hậu thọ tỷ Nam Sơn, sau đó liền vung tay, cho người dâng lên một bức tượng Phật rực rỡ ánh vàng.

Đây là dùng vàng ròng chế tạo, cao ước chừng một người trưởng thành.

Khi tượng được đưa lên, toàn bộ Phượng tê viên đều bị kim quang chiếu sáng đến chói mắt.

Tiêu Hề Hề phảng phất ngửi thấy mùi tiền.

Vị Đại hoàng tử này thực có nhiều tiền a!
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng tại chỗ, khí phách hăng hái.

Hắn thực hưởng thụ cảm giác được người ta chú ý này.

.