Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ.

"
Lạc Thanh Hàn: "Vậy nàng biết ngài ấy vì điều gì tới cầu kiến ta không?"
"Biết ạ, nương với muội muội thiếp rơi xuống nước sinh bệnh, cha thiếp muốn cầu ngài ân chuẩn cho thái y rời cung chữa bệnh cho hai người họ.

"
"Vậy nàng có muốn ta giúp hắn không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu: "Muốn ạ.

"
Lạc Thanh Hàn trong ánh mắt biểu lộ ý dò hỏi: "Nàng không phải không thích bọn họ sao? Vì sao còn hy vọng ta giúp họ? Nàng đây là tính lấy ơn báo oán sao?"
"Thiếp quả thực không thích họ, nhưng không đến mức muốn bọn họ chết, đặc biệt là muội muội của thiếp, muội ấy chỉ là hài tử, là một đứa trẻ vô tội, thiếp không mong muốn muội ấy bỏ mạng, như vậy thực đáng tiếc.

Bỏ tư tình qua một bên, phụ thân có tài lãnh binh, trước mắt ông ấy cầu điện hạ trợ giúp, điện hạ ban ân cho ông ấy, ông chắc chắn sẽ khắc ghi trong tâm khảm, tương lai lúc điện hạ đăng cơ, chắc chắn sẽ trở thành trợ lực cho người.

"
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: "Điện hạ vì sao nhìn thiếp như vậy?"
Thật lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới mở lời: "Nàng xem ra còn rất hiểu chuyện.


"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói: "Tạ điện hạ khích lệ.

"
Kỳ thật lúc Tiêu Lăng Phong đến cầu giúp đỡ, Lạc Thanh Hàn cũng đã định ra tay giúp ông ta, nhưng hắn biết rõ đạo lý, nếu giúp người ta quá dễ dàng, đến một ngày không giúp họ nữa, thì sẽ nhận phải sự căm ghét*, liền bảo Thường công công diễn một vở kịch.

*Câu thành ngữ gốc là: "升米恩,斗米仇", nhưng mình không biết dịch sang tiếng Việt như nào, bạn nào biết thì bình luận giúp mình nhé.

Thường công công cố ý khiến Tiêu Lăng Phong có bộ dạng thực khó xử, vừa kéo vừa thả, lặp đi lặp lại, đến khi Tiêu Lăng Phong cùng đường quỳ xuống cầu xin, mới đáp ứng thỉnh cầu của ông ta.

Kể từ đó, người khác sẽ hiểu rằng lấy được Thái Tử hắn ân điển không hề dễ dàng, Tiêu Lăng Phong tự nhiên sẽ càng thêm quý trọng ân tình này.

Nhân tâm thủ đoạn này, Lạc Thanh Hàn không nói cho nữ nhân trước mặt nghe, nàng không cần biết mấy chuyện phức tạp này.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Vừa rồi ta đã sai Thường Hỉ đưa cha nàng đến Thái Y Viện, nhưng nương cùng muội muội nàng lần này có thể giữ được tính mạng hay không, phải xem số trời định đoạt.

"
Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng nói: "Thiếp đã tính cho họ một quẻ, hai người lần này sẽ không bị đe doạ đến tính mạng, chỉ là sẽ phải chịu chút đau đớn.

"
"Nàng xem bói có đúng không?"

"Khá chính xác ạ.

"
"Vậy nàng có thể giúp ta tính xem, phương nam khi nào có mưa không? Nơi này có bốn quận liên tục gặp khô hạn suốt ba tháng.

"
Tiêu Hề Hề hỏi: "Có bản đồ không? Phương nam rất lớn, thiếp muốn biết điện hạ chỉ cụ thể là địa phương nào?"
Lạc Thanh Hàn vừa hay ở đây có một bộ bản đồ của Đại Thịnh triều, hắn sai người lấy, trải ra ở trên bàn.

Hắn dùng ngón tay ở khu vực phía nam vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói: "Chính là chỗ này.

"
Tiêu Hề Hề vươn tay phải ra, ấn ở chỗ vòng tròn, nhắm mắt lại, bắt đầu linh cảm.

Một lát sau, nàng mở mắt ra, nhíu mày nói: "Nếu thiếp không nhầm, bốn quận này đến cuối năm nay cũng sẽ không có mưa.

"
Lạc Thanh Hàn không nói gì, trong mắt hiện ra một tia thất vọng.

Hiện tại tới cuối năm còn gần sáu tháng, nếu vẫn không mưa, sợ là bá tánh phương nam năm nay không thu hoạch được gì.

Kể từ đó, nhân dân không chỉ không giao nộp được thuế má, ngay cả lấp đầy bụng cũng khó khăn.

Đến lúc đó không biết sẽ bao nhiêu người rơi vào cảnh chết đói tang thương?
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm vào bản đồ, ngón tay điểm qua điểm lại, trong miệng lẩm bẩm.

Lạc Thanh Hàn nghe không rõ nàng đang nói gì, trực tiếp hỏi: "Nàng nhìn ra cái gì sao?".