Ta thích ngươi, người mà ta thích, dựa vào cái gì phải bị người khác khua tay múa chân nói xấu chứ.

Tiểu cô nương mềm mại ngọt ngào, hồn nhiên nói lại vô tình chọc thẳng vào nhân tâm của hắn.

Điều quan trọng nhất chính là bộ dáng vô tội, ngươi tới đây làm nũng, căn bản không nhấc nổi tâm tư để răn dạy nữa, thậm chí nguyên bản nhưng kinh bực trong lòng cơ hồ nháy mắt bị tiểu cô nương xoá sạch.

Văn Cảnh chỉ cảm thấy hai tai đều hơi nóng lên, bàn tay ôm lấy tiểu cô nương có phần siết lại, đem nàng sát lại gần mình, ghé bên tai nàng, con ngươi ám trầm nói, "Lặp lại lần nữa."

Sở Từ giương mắt nhìn hắn, nỗ lữ xoay người, đưa tay choàng lấy cổ hắn nói, "Ân, ta thích ngươi nha, ta nói rồi sẽ không bao giờ nuốt lời, cả việc bảo vệ ngươi cũng vậy."

[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +2, hiện tại 96.]

Đáy mắt Văn Cảnh càng trở nên sâu thẳm, xoay người Sở Từ ôm vào trong lòng ngực thật chặt, ngừng một chút, sau đó mới mở miệng nói, cùng với tia cảm xúc không thể nói được.

"Từ Bảo... Ta nhớ kỹ."

Trong lòng có một đoàn mềm mại bành trướng mở ra, chặn lại mộ từ ngữ muốn nói ra, rốt cuộc chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Văn Cảnh cúi đầu hôn xuống đôi môi nhỏ của tiểu cô nương, cảm xúc mềm mại như bông xen lẫn nhàn nhạt hương khí, làm hắn không khỏi kìm lòng.

Ta cũng thích nàng, rất thích nàng.

Nàng vẫy tay, liền không tự chủ được muốn đi qua, trong lòng sớm đã không biết mơ ước biết bao nhiêu lần.

Hắn trước kia chưa từng nghĩ tới, tâm trí của mình lại có thể bị một tiểu cô nương dễ dàng nắm trong tay...

Ánh sáng màu vang kia tiêu tán, chưởng môn mới phản ứng lại đây đang xảy ra chuyện gì, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, giơ tay đem truyền lệnh linh thạch bóp nát, làm cho cả Lăng Nhất tông tăng cao độ cảnh giác, chính hắn đem Hứa Tinh Nguyện đá sang một bên, vẻ mặt nhìn Văn Cảnh như nhìn kẻ thù lớn, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lòng thầm ảo não, coi chừng mỗi Văn Cảnh mà lại không coi chừng Sở Từ, nghĩ lịch đại lưu truyền tới nay nghe đồn, chưởng môn càng kinh hoảng.

Mà Văn Cảnh cảm nhận được nên cạnh linh lực dao động, hơi ngẩng đầu, ôm chặt Sở Từ, nghiêng mắt nhìn thoáng qua chưởng môn, trong tay hắn mọi nơi phi tán linh thạch đưa tin ra ngoài.

Thân thể bên trong nguyên bản tắn nghẽn sức mạnh lại thông thuận rất nhiều, không những không làm cảm xúc thô bạo của hắn bị khống chế, thậm chí còn làm hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Trong ngực còn tiểu cô nương nhà mình, Văn Cảnh hoàn toàn không có tâm tình cùng nhóm người trước mặt này đàm đạo sự tình, huống chi những việc ở đây đều được tiểu cô nương nhà hắn giải quyết xong xuôi, đối với hắn mà nói, cái Lăng Nhất tông này có hay không đều không quan trọng.

Khi chưởng môn đã chuẩn bị xong bản mạng pháp khí tế điện của chính mình ra, liền nhìn thấy Văn Cảnh liếc nhẹ nhìn hắn một cái, sau đó ôm Sở Tùe, mũi chân hơi nhọn, ba giây sau liền không thấy bóng dáng.

Chưởng môn bậc thầy vũ trang:......??

Sau khi nghe cảnh báo khẩn cấp của Lăng Nhất tông, bảy đại tiên môn khẩn trương tập hợp tìm kiếm đối sách.

Kết quả đề phòng khẩn cấp không được bao lâu, toàn bộ tu tiên giới một chút động tĩnh cũng không có, mọi thứ vô cùng bình tĩnh, cũng không nhìn thấy hung thú trong lời đồn, thiên địa rung chuyển.

...

Mà bảy đại tiên môn ở Tán Tiên địa giới, nơi mà người thường với Tán Tiên cùng tồn tại, cũng không ồn ào trên đường phố, một nam tử thân hình cao lớn diện mạo tuấn mỹ cầm theo hai cái hồ lô ngào đường, không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt hắn mang theo tia bất đắc dĩ, cầm hai cây kẹo hồ lô nhấc chân đi về phía ngoại thành.