Hắn hiện tại là sếp của cô.
Vì tương lai nghiệp lớn hưởng phúc, hắn bảo cô đi hướng đông, cô tuyệt đối sẽ không đi hướng tây.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thiệu Khiêm thản nhiên mỉm cười.
Nụ cười mê người, khiến xung quanh ảm đạm thất sắc.
Hạng Tinh chính mình đều sắp có chút không chịu được, lắc nhẹ.
Còn tốt, hắn ta đã kịp thời đỡ được cô, không có mất mặt mà ngã xuống.
"Được rồi, lại tới chọn một cái khác đi."
Nam nhân ngữ điệu ôn hoà, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ tâm tâm niệm niệm đã lâu, "Lần này, tôi sẽ nghiêm túc xem."
Đáy mắt nữ hài sáng ngời, ngọt ngào gật đầu.
"Được."
Cô ngoan ngoãn trả lời, xoay người trở lại giá treo quần áo, càng thêm nghiêm túc mà chọn lựa.
Sau khi trợ lí Hứa rời khỏi, Lục Thiệu Khiêm tìm chỗ ngồi xuống, chờ đợi tin tốt.
Thẳng đến khi nữ hài đổi một kiện xiêm y, từ phòng thử đồ chậm rãi đi ra, đứng ở trước mặt hắn.
"Lục tiên sinh, đẹp sao?"
Cô có chút khẩn trương, mím môi lo lắng, tay nắm chặt làn váy, thật cẩn thận hỏi.
Lục Thiệu Khiêm nâng lên con mắt.
Ánh vào mi mắt, là một mảnh mềm mại, lại mang theo một chút cảm giác thần bí.
Nữ hài chọn một chiếc váy voan màu tím nhạt, lụa mỏng và ren tầng tầng lớp lớp, phức tạp lại đẹp mắt.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ rối tung trải trên nền váy mượt mà, đáng yêu lại ẩn ẩn một chút dụ người.
Lục Thiệu Khiêm trong nháy mắt có chút thất thần.
Ở trong mắt hắn, cô lúc này tựa như một gốc cây cẩm quỳ, giống như một tiểu yêu tinh, ngọt ngào cùng quyến rũ, xem lẫn một chút bí ẩn.
Làm người ta nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu.
"...... Đẹp không?"
Thấy Lục Thiệu Khiêm ngơ ngẩn không nói lời nào, Hạng Tinh nghi hoặc mà cau mày, nhẹ nhàng hỏi lại.
Nam nhân lúc này mới phục hồi tinh thần.
Khoé miệng treo một ý cười nhàn nhạt, đứng dậy đi về phía nàng.
"Rất đẹp, cái này thật thích hợp với cô."
Hắn giơ tay, đem một lọn tóc của cô vén ra sau tai.
Trong lúc lơ đãng nhìn thấy cái kẹp tóc con vịt nhỏ màu vàng, giống như ở mấy quán vỉa hè trên đường.
Hắn bỗng nhiên có chút bất mãn, nheo mắt không hài lòng.
"Thứ này liền không cần."
Lục Thiệu Khiêm thuận tay đem kẹp tóc lấy xuống, liền ném đi.
Hạng Tinh hoảng sợ, chạy nhanh lại đem nó đoạt trở về:
"Không, không thể ném."
"...... Là đồ rất quan trọng với cô?"
Lục Thiệu Khiêm ánh mắt hồ nghi mà liếc về cái kẹp tóc được giữ chặt trong lòng bàn tay nhỏ bé của cô.
Suy nghĩ một lúc, mày cuối cùng cũng giãn ra, "Được...... Vậy cô cất đi, nó không xứng với chiếc váy."
Bởi vì nó quá...
Áp Áp: [ Ta hận......]
......
Thanh toán xong, Hạng Tinh cảm thấy mỹ mãn mà ôm túi rời khỏi.
Tiếp tục đi đến cửa hàng khác.
Có màn phía trước, cô càng cởi mở hơn.
Chỉ cần là Lục Thiệu Khiêm gật đầu mỉm cười tỏ vẻ thích, toàn bộ đều mua hết không sai.
Dù sao có trợ lí Hứa xách giùm, cô cùng Lục Thiệu Khiêm sẽ không mệt.
Hai người đi ngang qua một đài bán vé phúc lợi.
Hạng Tinh bỗng chốc dừng lại bước chân, nghiêng đầu, nghiêm túc mà nhìn vài lần.
Cái kêu là phúc lợi này, cô có nghe nói qua.
Người ta nói rằng, trúng giải đặc biệt người chính người may mắn nhất trên thế giới, còn có một cái danh hiệu "Âu hoàng".
Nghĩ nghĩ , nữ hài mắt hạnh đột nhiên sáng lên.
May mắn mà nói, cũng là một loại hưởng phúc đi?
Nghĩ về điều đó, cô lập tức chuyển hướng sang Lục Thiệu Khiêm, nhìn vào mắt của hắn một cách nghiêm túc mà chờ mong.
Lục Thiệu Khiêm bị cô nhìn đến có chút hoảng, lại bật cười "Như thế nào, cô muốn?"
Hạng Tinh dùng sức mà gật gật đầu: "Đúng."
"Vậy đi mua."
Lục Thiệu Khiêm cong cong khóe môi, nhẹ nhàng dắt tay cô đi tới máy bán vé.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y