[...... A, ta quên mất. ]
Áp Áp nhớ tới cốt truyện, nguyên chủ bởi vì làm quá nhiều chuyện xấu, còn đặc biệt vô sỉ, gia tộc liền cùng cô phân rõ giới hạn, đoạn tuyệt quan hệ.
Đêm nay là cô mạo hiểm ăn cả ngã về không.
Hiện tại đều như vậy, cái nhà kia đích xác cũng không về được.
[ Vậy ngươi không trở về nhà, thì cũng nên tìm chỗ ở một đêm? ]
Liền tính có thể tự bảo vệ mình, cũng không thể màn trời chiếu đất như vậy a.
Bằng không buổi sáng ngày mai rất có thể sẽ biến thành cô bé bán diêm.
"Được, ta sẽ tìm."
Nữ hài lại lần nữa bước tiếp, đếm đèn đường, nhảy nhót mà đi về phía trước.
.....
Khi nàng đếm được 49 ngọn đèn đường, một ngọn núi xuất hiện trước mắt một người một hệ thống.
Áp Áp nhìn hình dạng đỉnh núi kia có chút quen mắt, lại nhìn bản đồ định vị toạ độ thực tế ảo một cái, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai là trực tiếp tới tìm đại sứ hạnh phúc a!
Người được gọi là đại sứ hạnh phúc, ở mỗi thế giới tiếp ứng Hạng Tinh, giúp đỡ cô hoàn thành mục tiêu hưởng hạnh phúc của mình.
Đại sứ hạnh phúc ở thế giới này tên Lục Thiệu Khiêm, là nhà giàu nhất nhì ở Hải Thành, là chủ tịch của An Hoà - tập đoàn bất động sản quốc tế.
Là người so với kim cương còn quý giá hơn, nữ nhân theo đuổi hắn còn nhiều hơn với số lượng trà sữa bán đi.
Nhưng không biết vì sao hắn còn độc thân.
Có điều, vô luận là giá trị nhan sắc hay là gia sản phong phú, đều là đại sứ hạnh phúc tốt nhất để chọn trong thế giới này.
Nam chủ Tô Thanh Triết là cấp dưới của hắn - người lãnh đạo trực tiếp của An Hoà.
Bởi vì nguyên chủ ái mộ Tô Thanh Triết nên thường xuyên tạo tình huống gặp mặt với nam chủ ở công ty. Đại lão bản Lục Thiệu Khiêm này cũng nghe thấy những điều về cô.
Nhưng cũng không được tốt cho lắm.
Nghĩ đến đây, Áp Áp có chút buồn bực: [ A Tinh, chúng ta không phải nên tìm hiểu lại một chút, rồi mới đến tìm hắn mới phải......]
"Thời gian chính là sinh mệnh, không thể lãng phí."
Hạng Tinh nghiêm trang mà lắc đầu.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía con đường lớn.
Liền tiếp tục cất bước, dọc theo con đường mà đi lên.
.....
Lục Thiệu Khiêm ở tại biệt thự trên sườn núi.
Cũng không biết là muốn cùng thế nhân ngăn cách, hay là đầu óc anh ta có vấn đề.
Nhà ở thâm sơn cùng cốc, đường lên núi tuy rộng lớn nhưng đường đi lại gập ghềnh hiểm trở.
Hạng Tinh đi đến được cửa biệt thự, đã đi tong nửa cái mạng già.
Cô vỗ ngực nhuận khí hồi lâu, trên má phiếm nhẹ nhàn nhạt phấn mới hòa hoãn một ít.
Tuy rằng đã là 11 giờ đêm, nhưng cả tòa biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Người hầu đang kết thúc công tác đêm nay.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy lão quản gia Chu đang đứng ở trước cửa tòa nhà, như là đang chờ đợi cái gì.
Hạng Tinh mím môi, hít một hơi thật sâu, giơ tay ấn chuông cửa.
"Dinh dong...."
Chu bá theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ xinh, đang đứng ở ngoài cửa lớn.
Chu bá không giấu nổi nghi hoặc mà đi qua đi: "Xin hỏi ngài là......"
"......"
Hạng Tinh dừng một chút.
Đang muốn mở miệng, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng động cơ đặc thù của xe việt dã.
Cô theo bản năng mà xoay người, nhưng một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu tới.
Cô không thể không nhăn mày, giơ bàn tay che khuất đôi ngươi.
Thẳng đến khi xe chậm rãi ngừng ở cửa.
Bên trong xe sáng ngời, cửa sổ xe hạ xuống.
Một khuôn mặt hoàn mỹ như được điêu khắc, đủ để khiến mọi người căm phẫn hiện ra trước mắt Hạng Tinh.
Trong nháy mắt, cô xem đến có chút thất thần.
Nam nhân bên trong xe cũng chăm chú nhìn cô một lúc, con ngươi hơi hơi nheo lại.
Đôi môi hé mở, cất giọng trầm thấp, lại như gió mát lạnh, mang theo một tia kinh ngạc.
"...... Hạng Tinh?"
Hả???
Hạng Tinh kinh ngạc.
Hắn cư nhiên có thể nhận ra cô.
Bất quá, nếu đối phương đã chào hỏi trước, cô mang khăn quàng đỏ trên vai đương nhiên muốn lễ phép mà đáp lại.
Nữ hài nỗ lực mà hồi tưởng lại tên của đại sứ hạnh phúc.
Hắn hơi hơi nghiêng người về phía cô, cúi đầu xuống một chút.
Mềm mại mở miệng: "Xin chào Lục tiên sinh, tôi là Hạng Tinh."
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y