"... Như thế nào, ngươi bị ta bắt đi, ngược lại không muốn trở về?"
Thấy bộ dạng không tình nguyện của nàng, Vũ Văn Dận xuy xuy cười vài tiếng, ánh mắt đắc ý: "Aii, dung mạo của bổn vương quả thật là hại người!!!"
"Không... Không phải như thế!"
Hạng Tinh lắc đầu, với vận tốc ánh sáng vả mặt mỹ nhân.
"Tinh Nhi là nghe nói trong phủ của tỷ tỷ có rất nhiều đầu bếp làm rất nhiều mỹ vị... Nếu không ta cũng sẽ không đi theo tỷ tỷ đâu!"
.....
Bên kia, một đám người ào ào kéo tới Dận Vương phủ, dẫn đầu là Hạng Trọng.
Gã sai vặt của Dận Vương phủ nhìn đoàn người giống như đi đánh trận thì kinh ngạc, chạy ra chào đón.
"Gặp qua Hạng Tướng Quân... Xin hỏi Tướng quân, ngài đây là...?"
"Vương gia nhà các ngươi mang Tinh Nhi nhà chúng ta đi, bản Tướng quân đương nhiên là tới đòi người!"
Hạng Trọng tức giận gầm nhẹ, hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo gã sai vặt: "Còn không mau đi thông báo? Không lẽ đợi bản Tướng quân trực tiếp xông vào sao?"
Hừ, vì nữ nhi bảo bối của hắn, Hạng Trọng hắn cũng không thèm quản cái gì tôn ti, cái gì lễ nghĩa!
"Cái này..."
Mọi người trong Dận Vương phủ khó xử mà nhìn nhau một cái.
Cuối cùng vẫn là gã sai vặt đứng ra, cười làm lành nói: "Tướng quân xin bớt giận! Vương gia nhà chúng ta... Ngài ấy còn chưa trở về!"
"Sao có thể?"
Hạng Trọng gấp đến độ trừng to mắt, nhịn không được nắm cổ áo gã sai vặt: "Từ Tướng quân phủ đến Dận Vương phủ bất quá chỉ cách một con phố, người là đang lừa gạt bản Tướng quân?"
"Trời ạ! Hạng Đại Tướng quân, lão nô làm sao dám lừa gạt ngài?"
Cảm nhận được sát khí trong mắt Hạng Trọng, gã sai vặt sợ tới mức tè ra quần, liên tục lắc đầu kêu rên: "Vương gia thật sự là chưa về!"
Đám người phía sau cũng điên cuồng gật đầu.
Xem bộ dáng kinh hãi của bọn họ không giống như nói dối, thần sắc Hạng Trọng mới hoà hoãn chút ít.
Nhưng nghĩ tới nữ nhi bảo bối bị Vũ Văn Dận đưa đi địa phương khác, trong lòng lão gia tử lại càng thêm hoảng loạn..
Rống to: "Vậy Vương gia các ngươi bây giờ đang ở đâu? Mau nói cho bản Tướng quân!"
Gã sai vặt bi ai: "Cái này... Chúng tiểu nhân không biết...!"
"Tướng quân, thuộc hạ biết Vương gia ở đâu?"
Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh của thiếu nữ từ đại môn Vương phủ truyền đến.
Hạng Trọng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Minh Nguyệt, tâm phúc của Vũ Văn Dận đang ôm một con bồ câu, mặt không biểu tình hướng hắn đi tới.
"Thỉnh Tướng quân đi theo thuộc hạ."
.....
Hoàng Thành đệ nhất tửu lầu, trong gian phòng xa hoa nhất của Túy Tiên lâu.
Vũ Văn Dận ưu nhã thổi thổi chén trà, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn tiểu gia hỏa ăn đến thoả mãn trước mặt.
Trên tay nàng là một cái đùi vịt nướng, vui vẻ gặm nó.
Hai má căng phồng y hệt con hamster nhỏ.
Nam nhân càng nhìn, ý cười càng sâu.
Đúng là một đứa nhỏ ham ăn.
Hắn xem đến không nhịn được, cũng gắp một cái đùi vịt.
Thanh Phong một bên kinh ngạc ngốc trệ.
Từ sau khi Tiên đế băng hà,Vương gia trừ bỏ cung yến quốc yến thì bất luận không cùng kẻ nào ngồi chung bàn ăn!
Thanh Phong đưa tay dụi mắt.
Hai người hài hoà dùng thiện, bên ngoài lại truyền tới một trận âm thanh.
"Vương gia, Minh Nguyệt dẫn Hạng Tướng quân tới!"
"Mời vào, nhân tiện lấy thêm một bộ bát đũa."
.....
Hạng Trọng lúc đầu nổi giận đùng đùng, đẩy cửa tiến vào.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lại đứng im không nhúc nhích.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y