Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Nguyệt luống cuống tay chân mà đè bụng xuống, có điều đã muộn rồi.

"Ơ? Tiếng gì đó?"

"Hình như là bụng ai đó kêu..."

Giang Lãng và những người khác đưa mặt nhìn nhau, vài người phía sau nôn nóng thúc giục: "Ôi sắp đói chết rồi, mau khai tiệc đi!"

Kỳ Nguyệt toát mồ hôi lạnh, may là trong phòng nhiều người, ai nấy đều đói bụng, không rõ là bụng ai kêu nên mới không để ý.

"Cố Hoài! Đừng nói cậu không mua quà cho tớ thật đấy nhá? Không thể nào không thể nào!" Lăng nhảy nhót đòi quà.

"Quà gì?"

"Trời má, sao cậu có thể thốt lên câu nói lạnh băng từ cái miệng ba mươi bảy độ như thế chứ! Ơ, không đúng, bây giờ cậu còn hơn ba mươi bảy độ!" Lăng Phong suýt chút nữa đã khóc lên, bày ra vẻ tổn thương bắt đầu hát, "Những chiếc lá lạnh buốt rơi khắp khuôn mặt mẹ, con nổi loạn khiến trái tim mẹ tan nát, lời nói của con cứ như dao đâm thẳng vào đáy lòng mẹ, mẹ thật sự rất đau lòng..."


Kỳ Nguyệt: "..."

"Trong túi trước cửa, tự lấy đi." Cố Hoài mở miệng.

Lăng Phong lập tức nhảy nhót đi nhận quà:"Oa! Gà quay, vịt quay, bò khô, thịt xông khói, khoai lang nướng... Đều là món tớ thích ăn!'

Kỳ Nguyệt: "..."

Những thứ này là tôi chọn cho Cố Hoài đấy!

"Đưa tớ một bịch khô bò." Cố Hoài lên tiếng.

Kỳ Nguyệt đang chịu đói thì chăn đột nhiên bị vén lên một góc, Kỳ Nguyệt men theo ánh sáng nhìn thấy bàn tay thon gầy của Cố Hoài đang cầm một túi khô bò đưa cô, thậm chí còn tri kỷ giúp cô mở bịch.

Kỳ Nguyệt: "...!!!"

Cảm ơn đại thần cho thức ăn!

Kỳ Nguyệt cố gắng không phát ra âm thanh, lặng lẽ nhét khô bò vào miệng.

Quả nhiên khô bò cô mua siêu ngon! Quá chính tông! Có điều ăn nhiều thịt cũng hơi ngấy...

Kỳ Nguyệt vừa mới ăn xong khô bò, chăn lại được xốc lên, Cố Hoài đưa một túi khoai lang sấy vào!


Kỳ Nguyệt: "...!!!"

Còn khiến cô kích động hơn lúc đại ca Nhất Bảng tặng cô hỏa tiễn!

Mỹ thực thành công giúp Kỳ Nguyệt tạm thời quên đi tình cảnh éo le lúc này, ăn no trước rồi tính sau!

Bởi vì ngày thường Kỳ Nguyệt vận động khá nhiều nên sức ăn không nhỏ, trong chốc lát, Cố Hoài đã nhét cho cô gần như tất cả thức ăn ngon trên bàn.

Giang Lãng đang cùng mấy anh em uống bia nhìn thoáng qua Cố Hoài, thấy đống túi ở thùng rác kế bên anh thì kinh ngạc: "A đù! Cố Hoài, tuy cậu đang sốt nhưng khẩu vị không tệ nhỉ!"

Cố Hoài: "Cũng không tệ lắm."

Kỳ Nguyệt khẩu vị không tệ: "..."

Rốt cuộc cô tới đây làm gì? Ăn chực sao?

Thật ra cô không tính ăn nhiều như vậy, chỉ muốn ăn lót bụng thôi, nhưng đại thần vẫn luôn nhét thức ăn vào, khiến cô cứ ăn theo...

"Tới đây tới đây tới đây! Ăn bánh kem ăn bánh kem!"


"Từ từ đã lũ thổ phỉ này, mẹ nó tiểu gia còn chưa ước đâu đấy!"

"Già đầu vậy rồi còn ước cái gì!"

"Phắn phắn phắn, tiểu gia muốn cắm nến ước một điều ước! Tớ muốn ước năm nay thoát FA!"

"Thoát FA! Thoát làm gì chứ! Người khôn không si tình, sai lầm lặp lại sai lầm, vua góa bụa có sự nghiệp lẫy lừng!"

"Ha ha ha, vua góa bụa có sự nghiệp lẫy lừng? Giang Lãng, cậu đang nói Cố Hoài à? Nhưng nếu tớ mà được như Cố Hoài, mẹ nó tớ tình nguyện làm vua góa bụa!"

"Tớ không muốn thế! Tớ muốn cùng một phú bà!"

...

Sau một trận nhốn nháo, cuối cùng bên ngoài đã thổi nến xong.

Kỳ Nguyệt cũng im lặng cầu nguyện, hi vọng party của bọn họ sớm kết thúc.

Đang nằm trong chăn thở dài, Cố Hoài đưa cô một miếng bánh kem.

Kỳ Nguyệt: "..."

Đại thần, cậu đừng đưa đồ ăn cho tớ nữa!
Cô nằm trong chăn ăn tất cả thức ăn trong party của họ, giờ còn cả bánh sinh nhật nữa, chuyện gì thế này...

...

(*) Người khôn không si tình, sai lầm lặp lại sai lầm, vua góa bụa có sự nghiệp lẫy lừng: Xuất phát từ một video ngắn được cư dân mạng chia sẻ trên Douyin, câu gốc là "Người khôn không si tình, sai lầm lặp lại sai lầm, vua góa bụa có sự nghiệp lẫy lừng, cuối cùng chúng ta sẽ trở thành phú bà",được sử dụng như một câu tuyên ngôn của những người theo chủ nghĩa độc thân.