Một tháng sau,


Bầu trời sáng sủa, khắp đỉnh Thiên Sơn hoa đào nở rộ, ánh nắng ấm áp soi rọi khắp nơi làm tan lớp tuyết trắng cuối cùng còn vương lại trên đá,


Mỹ nam tử đôi mắt lấp lánh rực rỡ, khoác trường bào trắng rộng rãi nhưng vẫn tôn được sự thanh mảnh của vóc dáng, vạt áo thêu hoa văn bạc tinh mỹ, tóc đen thả xuôi dài đến gót chân lặng lẽ phiêu tán trong gió, sạch sẽ xuất trần...


Quả thực đẹp đến cực điểm.


Chỉ là động tác bây giờ của hắn... 


Huyền Hoa chống tay, nghiến răng nghiến lợi đứng dưới gốc cây mà gào to, 


"Vương sư muội, mau đi xuống!!!"


Nữ tử ngồi vắt vẻo trên vành cao, ăn mặc tự do phóng khoáng. Trường bào đỏ diễm lệ thuần khiết tựa sắc đỏ trên hỉ phục tân nương tôn lên nước da trắng nõn. Mắt phượng hơi nhếch, khóe môi ẩn chứa nụ cười gian xảo. Một tay nàng tùy tiện bám vào thân cây, tay kia cầm một túi nặng chứa đầy linh quả mới hái, dung mạo tươi đẹp yêu dã lại thanh lãnh khiến người ta phải mơ màng.


Huyền Hoa kêu nửa ngày, cũng không thấy Số 23 có phản ứng, vì thế quyết định rút pháp khí ra, chuẩn bị chặt cây,


Số 23 đáy lòng phun tào, tùy ý khoát tay vắt túi quả lên vai, nhẹ nhàng đáp xuống,


Lúc này Huyền Hoa mới âm thầm thở dài thở dài một hơi, cười khổ cất đi pháp khí,


"Vương sư muội, ngươi mất gần một tháng mới tỉnh lại, cơ thể vừa hồi phục, hoạt động ít thôi. Hơn nữa khảo hạch ở rừng rậm Ái Ma là bắt buộc."


Số 23 sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu nói,


"Không đi."


Nụ cười trên mặt Huyền Hoa có chút buồn bã, ánh mắt dạt dào ưu tư, im lặng nhìn nàng phất tay áo, bất giác thở dài một hơi,


"Vậy nếu Vương sư muội không thích, ta cũng không đi nữa..."


Phía sau còn chèn thêm một câu,


"... Thật sự đã mong đến vậy mà..." Hốc mắt chực chờ ẩn ẩn đỏ lên,


Số 23 "..." 


Hồng y nữ tử tức giận kéo người lại, đưa tay vò vò đầu tóc hắn đến rối loạn, quát một chữ,


"Đi!"


Huyền Hoa thu lại nước mắt còn không đáng giá một đồng tiền của hắn, vui mừng nở nụ cười,


"Ta biết Vương sư muội đối với ta tốt nhất!"


...


Huyền Hoa gọi ra mây thất sắc lần trước, dẫn Số 23 đi lên, hướng rừng rậm Ái Ma mà tới,


Trên đường đi, mây trôi lững lờ, nhẹ nhàng thong thả, nhưng tốc độ cũng tuyệt đối không chậm,


Ven rừng Ái Ma, sân đấu là toàn bộ khu rừng có mây mù lượn quanh, 


Khu vực chính có nhiều đài cao bằng ngọc minh châu, dùng lông da yêu thú trải lên. Chính giữa đặt một cái gương cực lớn mạ bạc xung quanh, thí sinh tham gia khảo hạch tập trung thành hàng ở một phía,


Phía trên đài ngọc bày vài bộ bàn nhỏ làm từ gỗ quý, kèm theo trà cụ cùng điểm tâm nhỏ. Không khí nghiêm túc, khí thế mười phần. Ở hai bên là các vị trí dành cho khách quý khác phái mời tới...


Nhận thấy mây thất sắc đang từ từ đáp xuống, ai nấy đều hiếu kỳ nhìn qua, ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò,


Bạch y nam tử gương mặt tuấn mỹ bước xuống, lại đưa tay đỡ thiếu nữ phía sau,


Số 23 vai vác túi lớn linh quả, giữ vững trấn định, nắm tay Huyền Hoa vững vàng nhảy xuống dưới. Phong độ cao nhân khiến người khác phải thán phục.


Đến gần trung tâm, đã thấy các đệ tử mặc trang phục tu sĩ thống nhất, các trưởng lão cùng vài vị tôn thượng quen mặt đang đợi rồi. Số 23 để Huyền Hoa dẫn đường, theo hắn đi vào.


Hai người sóng vai khoan thai bước đến, gặp người quen cũng nhàn nhạt cung kính hành lễ, sau đó trở về vị trí của mình trên đài ngọc. Huyền Hoa ngồi gần chính giữa, Số 23 ở ngay bên cạnh.


Nữ tử không cười cũng không động, biểu tình trên mặt nghiêm túc đến làm người sợ hãi, thãnh lãnh, che đậy lạnh nhạt sâu trong đáy mắt,


Phải trái cũng thức thời, không có ai làm phiền nàng. Mọi người cùng nhau tụ tập một chỗ bày cuộc thảo luận nhỏ liên quan đến hỗn chiến với ma tộc lần trước, nói trắng ra là về Vương Cẩm Hề cùng ma tôn kì bí...


Nào là vũ khí kì lạ của Vương thượng, bộ dáng như mỹ nhân của ma tôn, thực lực của hai người tại sao lại ngang nhau,...


Tại sao cuối cùng xét kết quả hòa, mà ma tộc lại quyết định rút về?


Cường đại như ma tôn kia sẽ cho phép xảy ra ngoài ý muốn để thua sao? Từ ngoài ý muốn này có thể dính dáng tới Vương Thượng sao? Xét về câu nói hôm đó quan hệ giữa hai người là gì?...


Đến đây, thiếu nữ nâng cằm, thần thái lười biếng tà mị, dung nhan tuyệt mỹ tươi cười rung động lòng người, cười cười nhìn về phía này,


Nhất thời cuộc thảo luận kia kết thúc trong im lặng, nét mặt ai nấy cũng vì lo sợ mà trở lên nặng nề.


Vương Thượng bình thường lạnh lùng, cười lên thật đáng sợ a~!!!


Số 23 cúi đầu, vạt áo đỏ tươi quét qua lông thú mềm mại, liền đưa tay lấy linh quả đã chín trong túi ra, cắn một ngụm,


Ánh mắt lập tức sáng lên, mùi vị tương đối không tồi. Hơn nữa còn rất ngon, quả không uổng công trèo lên hái trộm.


Huyền Hoa ở bên cạnh vỗ vai nàng hai cái,


"Đừng để tâm quá, bọn họ chỉ thích buôn truyện bát quái mà thôi..."


Số 23 gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, cầm lấy một trái đỏ rực khác, chà vào người rồi tiện tay ném qua cho Huyền Hoa,


Bạch y nam tử ngẩn ra một chút, lại cười khì nhận lấy nhấc lên cắn.


Vì vậy hai kẻ vô ưu vô lo nào đó rất thong dong thoải mái mà bỏ qua khảo hạch, ngồi ăn linh quả cùng tán nhảm chuyện trên trời dưới đất, cơ hồ cực kì rảnh rỗi,


Tận cho đến khi người chủ trì tuyên bố khảo hạch hoàn thành, Số 23 mới giật mình ngẩng đầu, ném túi rỗng chỉ còn lại hạt sang cho Huyền Hoa, giả bộ tận lực lắng nghe,


Huyền Hoa cũng hất hất cái túi sang một bên, soạt cái mở quạt, thần sắc hờ hững, cao cao tại thượng,


Quần chúng xung quanh "..." Này?!


Người chủ trì hắng giọng ho một tiếng, ngượng ngùng đọc,


"Kết quả đã có, dựa trên số điểm mà xét thành tích, ngời đứng đầu bảng sẽ được tự do chọn lựa sư phụ cho mình. Số còn lại tùy theo các vị ngồi đây nhận về."


Ngược lại với đám người hết sức chờ mong kia, Số 23 chỉ nhìn gương bạc lớn hiện kín mít những thông số khác nhau, miệng giật giật, hoa mắt vỗ đầu.


Nhiều quá, không nhìn nổi, đây mẹ nó là cái chết tiệt gì vậy???


Ta còn không biết khảo hạch về cái quỷ gì cơ?


Nhìn qua Huyền Hoa cũng đang mờ mịt bên cạnh, Số 23 quyết định uống tách trà an ủi bản thân...


Bổn tọa chỉ đến đây góp mặt cho đủ thôi, đừng quá để ý, cứ xem ta như người qua đường Giáp là được.


Tân sinh vượt qua vòng thi đều xếp thành hàng, nhỏ giọng nói chuyện.


Chủ trì hắng giọng đọc một loạt cái tên bị loại, sau đó lại đến những người được chọn, từ cuối lên đầu.


"Liên Tử, hạng nhất. Bước lên phía trước."


Thiếu niên gương mặt xem là dễ nhìn, mang theo chút sắc bén, mặc quần áo làm bằng vải thô, cẩn thận bước lên phía trước,


Chủ trì mỉm cười đầy hòa ái,


"Chúc mừng, bây giờ ngươi có thể thoải mái chọn người mà ngươi muốn theo."


Các vị tôn thượng đang ngồi lập tức kích động, hơi nhao lên cãi nhau muốn giành giật mầm non tốt, nháo thành một đoàn luôn...


"Ta muốn nhận Vương thượng làm sự phụ, theo học người."


Trong không gian yên tĩnh, giọng nói ấm áp của thiếu niên tựa như ném cục đã giữa mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy từng trận gợn sóng.


Nhất thời toàn bộ nhốn nháo loạn cả lên,


Số 23 "..."


Huyền Hoa "..."


Chư vị quần chúng "..." Có nhầm lẫn gì không vậy???


Thiếu niên chỉ  trả lời một câu, hồi lâu cũng không có cử chỉ nào khác,


Mỗi năm mới có một kỳ khảo hạch, đứng đầu dĩ nhiên là người có tư chất tốt nhất trong đoàn tân sinh rồi. Nhưng cho tới hôm nay mới thấy một người tu vi vừa cao lại có thần lực tốt đến thế, dễ dàng vượt qua khảo hạch trong nháy mắt,


Ấy vậy mà, cuối cùng người hắn chọn lại là vị tôn thượng ba lần bất tỉnh kiêm kẻ ăn không ngồi rồi đến góp mặt cho đủ nhân số, một chút cũng không thèm quan tâm quá trình...


Đám người sắc mặt ngưng trọng, tức giận đến cắn khăn tay!!!


Không công bằng!


Số 23 chính diện đối diện thiếu niên, thậm chí có thể cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt tựa mặt hồ phẳng lặng phản chiếu vạn sao trong đêm, mang theo chờ mong ngập tràn nơi đáy mắt.


Nửa ngày sau, thần sắc thiếu nữ đột nhiên ngẩn ra, ngưng thần nhìn về một phía, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.


Sau đó...


Vị tôn thượng này hoàn toàn yên lặng, mò sang khay của Huyền Hoa bên cạnh, lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng.


Ngay lúc không rõ ý tứ, người xung quanh gấp muốn chết rồi, thình lình Vương thượng nào đó truyền đến một tiếng cười khẽ.


Nàng từ từ đứng dậy, thong thả bước tới, giọng nói như trở lên huyễn hoặc,


"Được rồi, ta nhận."


Trong đầu thoáng qua điều gì, bàn tay vừa lật, một tấm thủy tinh trong suốt đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, phía trên điêu khắc chữ rõ ràng đập vào mắt, xung quanh còn có mã não bao bọc lại. Trực tiếp ném cho thiếu niên, lại hơi trừng mắt nhìn hắn, cười đến ôn hòa.


Liên Tử cẩn thận cúi đầu hô một tiếng sư phụ, cũng cười đến sáng lạn đáp lại,


Trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, 


Bước đầu thành công,


Nhưng ánh mắt nàng ta quả thật có hơi kì quái, chẳng lẽ...


Nghĩ đến đây, Liên Tử khẽ động trong lòng. Ngỡ ngàng suy tư một hồi, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu,


Nếu như đối phương phát hiện, khả năng cao muốn giết mình, vậy sớm hay muộn cũng sẽ động thủ với mình, nhưng bây giờ có lẽ chưa phải lúc,


Chỉ cần trong thời gian này không bị phát hiện là tốt rồi...


Ai đó đột nhiên rất muốn chết mà nói thêm một câu,


"Đồ nhi sẽ cố gắng thật chăm chỉ."


Số 23 "..." Ha ha...


Tưởng rằng qua mắt được đám người kia là rất bá đạo hả?


Xú ma đầu, xem ta từ từ dạy dỗ ngươi thế nào!!!


---------------------------------------------***************************-----------------------------------------------


Tác giả có điều muốn nói:


Nhận được lời động viên của mọi người, ta thật sự hạnh phúc lắm luôn!!!


<3 <3 <3 


Phải thật cố gắng thôi!!!