Tiếng bàn tán ngày càng to, thẳng đến tai Số 23 đang đứng đó


"Cô ta làm sao vậy?"


"Thật ngu ngốc! Không biết làm gì còn lên đó!"


"..."


Toàn những lời bình luận khó nghe lọt vào tai


Trên đời này, Số 23 ghét nhất là bị người ta bình luận, chỉ trỏ.


Lại xoay người chuyển hướng nhìn về phía Lăng Triệt, hắn vẫn im lặng ngồi đó.


Hừ, ca múa chỉ là chuyện nhỏ,nhưng dám nói xấu ta trước mặt hắn, chuyện lớn rồi!


Thiếu nữ rốt cuộc tháo bỏ tấm mạng che mặt, ném xuống đất, hiên ngang nhìn thẳng vào bọn nam nữ chủ.


"Liễu Y!"  Mấy giọng nói cùng cất lên đồng thời, có người nào đó còn đứng bật dậy


Số 23 bất đắc dĩ thở dài một tiếng,lẳng lặng nhìn về hướng người kêu la.


"Ta nghe thấy mà! Không cần phải hét lớn đến thế!"


Sắc mặt đám người công tử tiểu thư lập tức trở nên ngưng trọng, đều nhỏ giọng nghị luận bàn tán.


Dâm tặc đại nhân, à không, giờ phải gọi hắn là nhị hoàng tử lập tức hét lên, chỉ tay về phía cô. Trong ánh mắt lóe ra quang mang đầy vẻ oán độc, bao tức giận từ trước tới giờ như được dịp trút hết ra.


"Cô ta là thích khách! Người đâu mau bắt lại!"


Chưa để một vài người nào đó định ngăn cản, quân lính từ đâu đã ập đến toán loạn, vây lấy cô.


Các tiểu thư, công tử cũng kéo nhau tránh ra xa.


Đôi mắt ôn nhu như nước của thiếu nữ phát ra tinh quang sắc bén,


"Hừ! Muốn đấu với ta! Còn sớm 500 năm đấy!"


Mọi người "..." Có bệnh à?


Không nói thêm một lời thừa thãi, Số 23 tay khẽ động, đơn độc lao thẳng vào bọn lính, rút súng ra nã đạn liên tục.


Từng cái xác lần lượt đổ rạp xuống, cái nào cũng có một vết thương rất sâu ở đầu


Thoáng chốc, y phục trắng của cô đã nhuốm màu đỏ tươi của máu.


"Thứ trên tay cô ta là gì?"


"Cô ta là quái vật!"


"Ai đó mau giam ả lại!"


"..."


Số 23 dập tắt những lời nói sáo rỗng đó bằng một cái đạp, xác tên lính cuối cùng bị cô đá sang một bên không chút thương tiếc.


Máu chảy thành sông, tản mát ra từng đợt tanh tưởi.


Hồng y nữ tử dẫm lên huyết sắc mà tới, bước đến gần chỗ Tam hoàng tử Lăng Triệt, lúc này không một ai dám hé môi.


Đừng đùa chứ? Họ còn phải giữ lấy cái mạng


Bước đến trước mặt Lăng Triệt, cô hơi phủi phủi tay


Ai! Bẩn quá đi! Vì vậy mình ghét nhất là mặc đồ trắng!


Hệ thống [...] Nên ký chủ thích mặc đồ đỏ để khỏi phải giặt à?


Rồi cô lập tức ngồi xổm xuống trước mặt hắn, không chút suy nghĩ.


"Ngươi thấy thực lực của ta rồi chứ?"


Lăng Triệt thất thần trong chốc lát, vẫn cứ nhắm mắt, bất quá thần sắc trước sau biến đổi khá rõ ràng.


"Ừm." Hắn gật gật đầu, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, cũng không có sửng sốt.


Giống như đoán trước được biểu cảm của thiếu niên, Số 23 khẽ mỉm cười. Cẩn thận ôn nhu nâng lên bàn tay lạnh như băng của hắn, thành kính hôn lên đầu ngón tay, động tác kia mang theo mười phần dịu dàng tỉ mỉ.


"Ngươi muốn vương quốc này không? Ta đoạt cho ngươi!"


Hệ thống [ ... ] Phản quốc mà còn nói ra tự nhiên như thế! Mẹ nó... ký chủ nhà mình thực quá đáng sợ rồi!


"Sao ngươi dám nói vậy? Phản nghịch! Ngươi có biết phản quốc là tội chết không?" Dâm tặc ngu ngốc nào đó lại hét lên, nghe giọng tựa hồ cực kì bất mãn.


Số 23 đen mặt "..." Mẹ nó! Ngoài việc hét lên và chỉ tay lung tung ra thì ngươi còn làm được cái mẹ gì nữa không?


Cô hướng họng súng đen ngòm về phía hắn, ngay lúc này nữ chủ đại nhân lại dở chứng.


Cô ta đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, xoẹt một tiếng rút thanh kiếm ra. Lao người lên tấn công Số 23, ra ý muốn bảo vệ tên cẩu đần đó.


Thiếu nữ cả người hiển lộ ra một loại khí tức âm hàn, không ngần ngại dùng cáng súng và họng súng đỡ từng đạo kiếm quang chém tới.


Những đường kiếm mạnh mẽ chém xuống không hề hấn gì với khẩu súng đỏ tươi màu máu đó, đến một vết xước cũng không để lại


Cô ta đưa kiếm chém ngang nhắm vào gáy, tận dụng cơ hội thiếu nữ nghiêng người dùng thân súng đỡ lấy áp sát đến gần, nói những lời mà chỉ có cô ta và Số 23 nghe được.


"Cô là người bị xuyên không đến đây sao?"


Câu hỏi mang theo ý tứ khẳng định rõ ràng.


"Đúng thì sao mà sai thì sao?" Số 23 nhàn nhạt đáp, tay kia lại lấy cáng súng đánh đến sườn cô ta


"Tôi cũng bị đưa đến đây! Cô không nghĩ đến việc cùng liên thủ với tôi để quay trở về sao?" Liễu Hạ thở phào nhẹ nhõm, vừa tránh đòn vừa vội nói.


"Cô còn muốn quay về?"


Liễu Hạ bị câu nói này của Số 23 chặn đứng họng, cô ta theo bản năng ngừng thở, quay đầu lại nhìn Hoa Hoa công tử đại nhân, Xích Diện cùng Ám Dạ đứng đó.


Cơ hồ trong nháy mắt, thiếu nữ tận dụng sơ hở đá vào bụng cô ta, khiến Liễu Hạ ngã lăn ra xa, đập người vào bàn kê gần đó.


"Liễu Hạ! Kết thúc tại đây thôi."