Dù cho có lẩn trốn kĩ thế nào đi nữa, phàm là xung quanh có bất kỳ gió thổi hay cỏ lay đều không tránh được ánh mắt của Ninh đại tướng,


Lần lượt lôi từng kẻ ra ánh sáng, sau khi chấm điểm tại chỗ kèm lời phê, không để kẻ khác lại nhân cơ hội tấn công, liền lặng lẽ biến mất không một vết tích,


Có những người kỳ tài đáng mong đợi, trang bị đầy mình nhưng chưa chắc đã có ai đạt đến cảnh giới của Ninh đại tướng, đều nhờ người kia nương tay mới qua được... 


Số 23 "..." Đến vợ ta còn không thắng nổi ta, huống chi là đám trẻ ranh các ngươi!!!


Miễn cưỡng phải dùng đến kế sách tập kích cùng lúc nhiều người, lấy số lượng áp đảo kĩ thuật!


Vì Lộ Khiết cùng Nhược Vũ đều không xuất hiện, Hạc Hiên mạnh nhất trong đám sinh viên còn lại đành phải đứng ra chỉ huy...


Số 23 đi theo lộ trình từ đầu đến cuối khu rừng, sau đó vòng ngược về điểm xuất phát, tạo thành một vòng kín để dễ rà soát, không bỏ sót một ai,


Vùng trung tâm có một khoảng đất rộng, trống vắng, trơ trọi không cây cối, hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp,


Nắm bắt được điều này, lại biết cô sắp đi tới đó lần nữa, tất cả dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, bọn họ cố gắng đục nước béo cò, bắt đầu bày binh bố trận...


Chỉ chốc lát sau đã có hơn chục người còn lại cũng vây lên, nối thành một vòng tròn khóa chết toàn bộ lối thoát chỉ trừ hướng đi vào, ai nấy thủ săn dao găm, hơn mười họng đen ngòm đồng loạt nhắm vào một hướng, sẵn sàng nhả đạn, tình thế hết sức căng thẳng.


Hạc Hiên chỉ đạo, đảm nhận vị trí giữa vòng, hai bên là hai hàng người dải đều, đôi mắt chằm chằm nhìn mục tiêu,


Thắng lợi mang tính quyết định hoặc thua trận trong nhục nhã...


Đang giương súng ngắm, vai lại đột nhiên bị người vỗ,


Sinh viên bên cạnh đội mũ thấp không rõ mặt, quay sang hỏi, chất giọng khàn khàn,


"Vòng vây thế này sẽ hạ được Ninh đại tướng sao?"


"À... cậu..." Đầu óc oanh một tiếng, Hạc hiên lập tức nhảy lùi ra sau, hướng về sinh viên kia mà bắn,


Trong đoàn bọn họ, có mấy ai gọi ma đầu kia là Ninh đại tướng tôn kính như vậy đâu???


"Có trà trộn!" Hạc Hiên hô to một tiếng, tiếp tục lên đạn,


Đối phương trái lại giơ tay ngăn cản, lãnh đạm nói,


"Từ từ một chút!"


Đoàn người ngu ngơ dừng theo động tác, nhưng vẫn lăm lăm vũ khí không chịu buông,


Người kia đưa tay tháo mũ, để lộ gương mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt, dáng điệu lười biếng, chắp tay nói,


"Còn ít thế này thôi sao? Tôi thừa sức chấp thêm mười đứa nữa như các em."


Sinh viên "..." Kiêu ngạo muốn lên trời rồi!!!


Hạc Hiên vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ, nhanh chóng phản ứng, phát lệnh tấn công, cả đám liền lăn xả vào chỗ Số 23 mà bắn, mà chém,


Khói cát mịt mù, che khuất tầm nhìn,


Động tác của Đại ma đầu nào đó lại quá nhanh, xuống tay độc, lát sau đã đá vài người ra ngoài vòng,


Súng sơn có một điểm trừ là đạn có tốc độ chậm hơn súng thường,


Hạc Hiên ra hiệu tất cả bỏ súng, chuyển sang dùng dao cận chiến...


Bên này chiến đấu khốc liệt, ngược lại ở một phía nào đó...


Bên bờ suối, Lộ Khiết khó chịu lấy nước rửa đi vết bẩn trên tay chân, sau đó quay qua vịn vào vách núi, leo lên dốc, vừa thở dài vừa nhìn về phía những bóng người mờ mờ đằng xa. Thiếu nữ chăm chú nhìn bốn phía, phòng vệ lại không hề lơi lỏng,


Lăng Triệt "..." Thật đen đủi!


Nơi này quá lắm hố lún, hắn không cẩn thận liền sa vào một cái...


Cũng may không ai nhìn thấy...


Phía sau lưng cạch một tiếng, sát khí đằng đằng lan tỏa,


Nữ tử quay đầu lại, bộ dáng bình tĩnh đến lạ lùng, ánh mắt sáng ngời trong suốt như nước, quét qua xung quanh, mỉm cười nói,


"Nhược Vũ tiểu thư có sở thích theo dõi thật là thú vị."


Người núp phía sau thân cây liền bước ra, cũng không hoảng hốt lo lắng, ngược lại vô cùng nhàn nhã, mỉm cười vuốt ve chủy thủ nhọn hoắt trên tay,


Trang bị được phát dùng cho diễn tập đều dùng nhựa dẻo mà chế tác, tuyệt đối không gây tổn thương thật sự. Vậy thứ trên tay Nhược Vũ, khả năng là từ ngoài lén đem vào.


Nhược Vũ trong lòng âm thầm tính toán, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo,


"Lộ tiểu thư yên tâm. Nơi này có vài hang động sâu ít người biết. Đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra cô." Lời nói biểu lộ sát khí, không hề có thiện ý đủ thể hiện rõ ràng đại khái tình huống trước mắt...


Lăng Triệt "..." Đã nổi sát tâm giết người giấu xác rồi???


Cảm giác bảo bối nhà mình vẫn còn dễ thương chán...


Ánh mắt Lăng Triệt chớp lóe, như có điều suy nghĩ, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng,


Nhược Vũ thì càng áp càng gần, dồn bước người đốn diện đến góc chết không lối thoát, nét mặt đang tươi cười chợt sa sầm xuống, tiến lên trước một bước, nhắm trúng vào động mạch cổ của nữ tử mà đâm tới,


Lăng Triệt lập tức tránh đi, nhưng vẫn bị cắt rách áo, còn xước một vệt dài trên bắp tay,


Không có vũ khí, cũng không còn đường lui, chỉ có thể cứng rắn tránh đi từng nhát đâm hiểm ác, tiếng keng keng của kim loại đâm vào tảng đá sau lưng vang lên cũng đủ làm cho người ta rùng mình tê dại...


Nhược Vũ ánh mắt dữ tợn, đâm không biết mỏi, 


Lăng Triệt đáy lòng thầm kêu không ổn, bám tay vào vách đá nhảy lên, dùng chân đá trúng bụng cô ta, đẩy về phía sau một đoạn, lại đem chính mình lăn một vòng dưới đất, tránh xa góc chết kia,


Bóng người nhoáng lên một cái, Nhược Vũ còn chưa kịp ngồi dậy, đối phương đã lao tới, dùng một cước đá vào tay cô ta, chủy thủ liền lập tức bị đánh bay,


Nhược Vũ giật mình ôm lấy tay, vội vàng nhìn bốn phía, người kia lại biến mất...


Phía sau lù lù xuất hiện một bóng đen, nữ tử vẻ mặt tức giận, hung tợn dùng khúc cây lớn đập ngất Nhược Vũ,


Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, toàn thân cứng ngắc, lảo đảo vài cái rồi ngã xuống, sau vài phút thì nằm im...


Lúc này Lăng Triệt mới thở phào nhẹ nhõm, liếc qua Nhược Vũ đang hôn mê dưới đất rồi thản nhiên giẫm lên lá khô tiến về phía trước,


Đi được vài bước liền quay lại trói người treo lên cây.


Lăng Triệt "..." Cũng cần phải có bằng chứng mới được,


Kể quá lên một chút có khi còn được bảo bối lo lắng cho...


Ừm, làm vậy đi!


Nhị Tam [ ... ] Hai người quả thật có tướng phu thê đấy!!!


Khinh bổn hệ thống không có đối tượng à???


Ta sẽ tức giận, cực kì tức giận đó!!!


Phải phát cho ký chủ vài cái kinh hỉ để bình tâm!


Ừm, cứ làm vậy đi!