*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Hạ Thần Đông lái xe, Diệp Trạch Thu ngồi ở ghế phụ nhìn đường đi, dựa theo trí nhớ chỉ đường.

Khâu Sơ Hạ và Tôn Cẩm Nhu ngồi ở ghế sau, một người nhắm mắt dưỡng thần, người còn lại thì mắt nhìn ngoài cửa sổ mang theo tia không đành lòng.

Mưa to ngày hôm qua làm bọn zombie dừng hành động, rất nhiều người sống sót đều đánh bạo lao ra ngoài.

Ai biết mưa to tới cũng nhanh mà đi cũng mau, người không kịp lui lại đều biến thành bạn của bọn zombie luôn.

Zombie bên ngoài bây giờ còn nhiều hơn lúc trước, vẫn may là thành phố cũng to nên bọn zombie cứ rải rác khắp nơi làm theo ý mình không thèm tụ tập thành đàn.

Phần lớn đều đi qua đi lại trên đường phố, còn lại chắc là ở trong chung cư khu vực nhỏ nào đó, vì ở đó có hơi thở con người nặng nhất.


Từ lúc mạt thế đến Tôn Cẩm Nhu đã ở trong cửa hàng tiện lợi nên hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống bên ngoài, cảm thấy bản thân mình như đang đóng phim điện ảnh mạt thế vậy.

Cái loại cảm giác không chân thật này, ảo giác không thể tin được làm cô ta có chút hoảng hốt.

Quay đầu đang muốn phát biểu một ít cảm khái thì nhìn thấy vẻ mặt Khâu Sơ Hạ bình tĩnh điềm nhiên, tầm mắt luôn nhìn về phía trước, ngón tay linh hoạt chuyển động dao gấp trong tay, dáng vẻ kia thật sự không khỏi quá đẹp trai.

Tôn Cẩm Nhu hít hà một hơi, nếu không phải biết Khâu Sơ Hạ là con gái, đánh chết cô ta cũng không thể tin được cô là con gái, con gái gì mà đẹp trai đến độ khiến tim người ta loạn nhịp không thôi thế này!

Người không biết mình vừa được khen đẹp trai tỉ lần kia đang suy nghĩ xem tìm vũ khí ở đâu thì có, súng ống không cần phải cân nhắc đến nhưng dao kiếm gì đó thì chắc tìm được.


Thế giới rối loạn thế này cần phải có chút vũ khí phòng thân mới được. Nhân tiện nói về vũ khí, lúc trước cô rất thích kiếm Nhật, trong đó có kiếm Đoản Đao (Tanto 短刀), nhưng đó là dụng cụ mà không phải ai cũng có được, không nói đến giá thành đắc đỏ mà người bình thường muốn sử dụng nó phải có giấy phép và bằng cấp hợp lệ, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Từ trước đến nay ở trong hoàn cảnh có thể bảo đảm an toàn và an tĩnh để mình tập trung suy nghĩ chuyện gì đó thì Khâu Sơ Hạ thường thích chơi gì đó trong tay.

Nghe thấy tiếng Tôn Cẩm Nhu hít sâu, vẻ mặt nghi vấn quay đầu nhướng mày nhìn cô ta.

Vẻ mặt không chút biểu cảm kia lại hơi nhích đuôi lông mày lên, Khâu Sơ Hạ đẹp trai trong nháy mắt thể hiện ra vẻ bá đạo, quanh thân mang theo khí chất lạnh lùng, giống như đang dùng đôi mắt trầm tĩnh sâu thẩm kia đang hỏi 'có chuyện gì?' vậy.


Tôn Cẩm Nhu che ngực, hai mắt phát sáng nhìn Khâu Sơ Hạ không chớp mắt, một lát sau liên tục lắc đầu, làm bộ xấu hổ thẹn thùng quay đầu: "Cậu đừng nhìn mình như vậy, mình sẽ không nhịn được mà yêu cậu mất."

Khâu Sơ Hạ cạn lời giật giật khóe miệng, chỉ có thời gian ngắn ngủn như thế thôi nhưng cô đã quen với con hàng này thường xuyên bị động kinh, bất đắc dĩ hỏi ra miệng: "Làm sao vậy?"

Tôn Cẩm Nhu bị vẻ đẹp trai của Khâu Sơ Hạ mê hoặc mất nên sớm đã quên cảm khái trong đầu mình rồi, gãi gãi đầu ngây ngô cười lắc đầu: "Không có gì."

Khâu Sơ Hạ dừng lại động tác xoay tròn con dao trong tay mình, nghiêm túc nhìn Tôn Cẩm Nhu: "Bây giờ cậu vẫn còn sợ sao?"

"Sợ cũng được gì đâu mà, đều đã như vậy rồi." Tôn Cẩm Nhu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, vẻ mặt ủ rũ: "Sợ thì vẫn còn sợ nhưng mình càng muốn sống sót hơn."
"Ừ." Khâu Sơ Hạ thích người có ý thức của sự sống còn như thế, cười dịu dàng: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến dị năng sức mạnh của mình làm như thế nào mới có thể tận dụng phát huy nó một cách tốt nhất chưa?"

"Hả?" Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu ngây ngốc, trực tiếp dùng đấm tay hoặc dùng gậy sắt không phải là được rồi sao, còn cần dùng như thế nào ư?

"Sức cậu có hạng, sử dụng lung tung rất dễ kiệt sức mệt mỏi." Khâu Sơ Hạ quét nhìn thân hình gầy yếu của Tôn Cẩm Nhu, đáy mắt sáng quắc híp mắt cười: "Sau này mình sẽ tập huấn đặc biệt cho cậu!"

Tôn Cẩm Nhu chỉ là muốn cảm khái mạt thế đáng sợ thôi, tự nhiên quay đầu một cái đã nghe thấy tin dữ về đợt tập huấn đặc biệt.

Là kiểu tập huấn bi thảm như mình nghĩ sao? Khiêng bao cát chạy linh tinh lòng vòng kia sao? Huhu!! Có dị năng sức mạnh cũng không phải là chuyện tốt mà!!
Khâu Sơ Hạ thấy Tôn Cẩm Nhu dại ra lại vờ như không biết gì, vẻ mặt hài lòng cười vỗ vỗ đầu cô ta: "Mình rất chờ mong đó."

____ Đây là đường phân cách Nại Nại ___

Tanto (短刀) Đoản Đao:

(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ - Chương 47: Xuất phát về mục đích