Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___Nại Nại___

Diệp Trạch Thu nói làm Khâu Sơ Hạ mới để ý căn phòng này đúng là đã bị phong bế, không thấy khe hở và cửa sổ nào.

Nếu cánh cửa kia không có màu sắc hơi khác với tường kim loại thì chắc cũng không biết ở đây còn có cảnh cửa ra vào, nhìn không khác gì chiếc hộp kim loại cả.

Bây giờ trong căn phòng có hơn mười ba người, không khí cũng chỉ có chút ít như vậy chắc chắn không đủ hít thở.

Điều đó chứng tỏ đây chỉ là nơi nhốt tạm bợ, đám người kia biết bọn họ khi nào sẽ tỉnh nên tính thời gian nhốt bọn họ ở đây.

Xem ra thời gian bọn họ tỉnh lại không còn xa nữa, nên cho dù không ồn ào thì đám người đó rất nhanh sẽ đến kiểm tra.


"Chúng ta trốn như thế nào bây giờ?" Khâu Sơ Hạ không muốn nói nhảm, bọn họ hoàn toàn không biết đây là đâu.

Bốn người bọn họ đều bị thương hết rồi, cánh tay Diệp Trạch Thu, bả vai của cô, cánh tay của Tôn Cẩm Nhu, ngón tay Hạ Thần Đông cũng bị zombie làm bị thương luôn rồi.

Ai cũng không được lành lặn, nghĩ tới thôi là đau trứng rồi.

Tuy Diệp Trạch Thu có dị năng tốc độ nhưng anh không thể mang cả ba người đi được, Tôn Cẩm Nhu có dị năng sức mạnh nhưng lại không biết đánh nhau, còn cô biết đánh nhau nhưng thể lực không đánh lại đàn ông, Hạ Thần Đông có sức lực nhưng lại không có dị năng, dũng khí thì có đấy nhưng không thể lấy một chọi mười được.

Huống chi, cách đây không lâu cô còn đang suy nghĩ đường ai nấy đi với Tôn Cẩm Nhu.

Nghĩ đến chuyện đường ai nấy đi, cô liếc nhìn Tôn Cẩm Nhu bên cạnh.


Cô ta cởi trói cho đám người kia xong thì an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Khâu Sơ Hạ, thấy cô liếc nhìn mình thì chớp chớp mắt, vẻ mặt lấy lòng cười cười.

Khâu Sơ Hạ không phải người vong ân phụ nghĩa, hoàn cảnh bây giờ không an toàn, cho dù muốn đường ai nấy đi với Tôn Cẩm Nhu đi chăng nữa thì chờ đến lúc cô ta được an toàn đã rồi tính tiếp.

Khâu Sơ Hạ quét mắt nhìn đám người mang vẻ mặt khác nhau xung quanh, tròng mắt xoay chuyển, xem ra muốn chạy trốn khỏi đây thì dựa vào bốn người bọn họ thôi thì không thể được.

Cô đang muốn lên tiếng thì một giọng nam từ tính như có thể trấn an được lòng người vang lên: "Đừng loạn, mọi người bình tĩnh đã."

Đám người trong phòng đều nhìn về phía người đàn ông nói chuyện kia, mấy người Khâu Sơ Hạ cũng nhìn về phía hắn ta.


Hắn ta ngồi bên phải góc tường, vẻ mặt bình thản như chuyện rời khỏi đây chỉ là chuyện cỏn con.

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, hắn ta chậm rãi giơ tay lên, búng tay một cái thì trên ngón tay nhanh chóng có giọt nước ngưng tụ, theo thời gian bóng nước càng lúc càng lớn.

Các cô gái trong phòng kinh hỉ nhìn hắn ta, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn đầu ngón tay hắn ta xoay chuyển bóng nước: "Đây là dị năng hệ thủy sao? Chúng ta được cứu rồi đúng không?"

Người đàn ông khoảng chừng 28-28 tuổi mặt chẽ điền, ngũ quan đoan chính, tóc húi cua, trông rất oai hùng.

Hắn ta vẫy vẫy ngón tay thu bóng nước lại, tầm mắt quét quanh mọi người trong phòng một lần, trên mặt mang theo thiện ý cười cười: "Muốn đi ra ngoài thì chỉ dựa vào một mình tôi không được, mọi người ai còn là dị năng giả thì đứng lên, chúng ta phân công ra, đoàn kết lại với nhau mới có thể chạy thoát được."
"Bên ngoài đều là zombie, nếu chúng ta có thể trốn ra ngoài được thì biết bỏ chạy đi đâu?" Trong đó có một thanh niên tầm 17-18 tuổi, trên mặt toàn là hơi thở thanh xuân có chút yếu ớt chỉ ngoài tường kim loại đang vang lên tiếng zombie gào rống.

Một người đàn ông khác có dung mạo bình thường, dáng người cao gầy, trông vô cùng có sức sống đứng lên đi về phía người đàn ông có dị năng hệ thủy kia, vỗ vỗ bộ ngực: "Tôi có dị năng sức mạnh!"

Ánh mắt Tôn Cẩm Nhu hâm mộ nhìn bóng nước trên đầu ngón tay của người đàn ông kia, vẻ mặt kinh ngạc mở to miệng, thấy có người nói ra dị năng của bản thân thì định đứng lên.

Khâu Sơ Hạ cau mày nhìn đám người có ý muốn đứng lên kia duỗi tay túm chặt Tôn Cẩm Nhu lại, lắc lắc đầu.

Rõ ràng cách âm của phòng kim loại không được tốt, nói dị năng của bản thân ra giống như mở át chủ bài của mình vậy.
Ai biết đám người bắt cóc tống tiền bên ngoài kia còn ở đó hay không, loại trường hợp như thế này cẩn thận vẫn hơn.

Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu hoang mang quay sang nhìn Khâu Sơ Hạ, không biết cô ngăn mình lại là có nguyên nhân gì, sau lại nhớ về chuyện lúc trước mình không nghe lời cô nói nên rơi vào trong kết cục này còn liên lụy đến bọn họ, lập tức an tĩnh lại.

___Đây là đường phân cách Nại Nại __