Chương 24. Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.

Đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, mang theo rượu nóng ấm rót vào miệng y, lại chảy tràn ra khóe môi. Bạch Thanh Nhan đột nhiên thở gấp, ho khan dữ dội.

Rượu mạnh chen vào đường thở không chút dễ chịu. Bạch Thanh Nhan ho đến tưởng chừng tim phổi đều muốn rách, nước mắt đầy mặt. Y thở không nổi, cả người nằm trong vòng tay Kỷ Ninh, lưng kịch liệt run rẩy.

"Không sao đâu, không sao đâu. Ngươi sẽ không chết... Ngươi sẽ không chết... Ta sẽ không để ngươi chết... Bạch Thanh Nhan..."

Kỷ Ninh lẩm bẩm, không biết là đang muốn trấn an người nào. Tâm trí quá mức hỗn loạn, từng câu đều là buột miệng thốt ra, chính hắn cũng không ý thức được những lời này hoàn toàn khác so với những khinh bỉ mỉa mai độc địa treo trên miệng thường ngày. Hắn càng không ý thức được cả người mình đầy mồ hôi lạnh, lưng áo đã sớm ướt sũng.


Bạch Thanh Nhan y phục tán loạn, ho đến đáng thương. Phía sau lưng lộ rõ hình dạng cột sống, gầy yếu mỏng manh đến không thành bộ dáng. Kỷ Ninh theo bản năng đưa tay vuốt dọc sống lưng giúp y thuận khí. Đợi đến khi cơn ho của y ngừng lại, Kỷ Ninh chậm rãi ôm y vào trong lồng ngực, má áp vào mặt Bạch Thanh Nhan.  Chỉ cảm thấy lạnh lẽo kinh người, cơ bản không có chút nào giống người sống.

"Ngươi..." Kỷ Ninh cúi đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngực Bạch Thanh Nhan không ngừng phập phồng, chút nhịp đập kia khó khăn lắm mới kéo trở lại. Khi nãy ho đến rách tim xé phổi, y bị đè nén không chịu nổi, tự cào lên ngực một loạt vệt đỏ.

Nhưng ánh nhìn của Kỷ Ninh không dừng lại ở những vết thương thê thảm ấy. Hắn chỉ nhìn vạt áo Bạch Thanh Nhan thoáng mở, bên trong lộ ra một thứ - nhẫn ban chỉ của Nhiễm Trần, nằm gọn trong lồng ngực y.


Lúc này, lồng ngực Bạch Thanh Nhan phập phồng lên xuống, đồ vật kia cũng rơi ra, va đập với mặt sàn tạo thành một tiếng giòn vang sắc lạnh. Thanh âm kia lập tức truyền đến tâm trí Kỷ Ninh, kéo máu nóng trực tiếp dồn lên đầu hắn, trên trán gân xanh gồ lên.

Những lời thầm thì mơ hồ lúc trước nay bị thanh âm này làm cho tỉnh táo trở lại. Hắn giờ mới rõ ràng. Vẫn chính là tự hắn lừa mình dối người mười năm. Cái gì mà mười năm? Mới vực dậy một lát đã bị chiếc nhẫn này dìm xuống vực sâu. Kỷ Ninh cả người cứng lại, bàn tay vốn đang ôn nhu ve vuốt trên lưng Bạch Thanh Nhan, giờ phút này lửng lơ trên không trung.

Năm ngón tay chậm rãi mở ra, hệt như những móc sắt ghim vào giữa đầu Bạch Thanh Nhan. Kỷ Ninh dùng sức, đem Bạch Thanh Nhan quăng từ đầu gối mình xuống đất!


Bạch Thanh Nhan đau đớn thét lên một tiếng, cả người cuộn trên mặt đất. Y còn đang ho, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Ninh mặt mày dữ tợn, gân xanh lồ lộ. Y vẫn chưa hiểu chuyện gì khiến Kỷ Ninh bạo nộ như vậy, lại nghe hắn âm trầm lên tiếng:

"Bảo ngươi đừng trêu chọc Nhiễm Trần, ngươi lại coi như gió thoảng bên tai. Bạch Thanh Nhan ơi Bạch Thanh Nhan, ngươi nói cho ta, ngươi lưu giữ thứ này để làm gì?"

Tuy Nhiễm Trần hay dùng lời ong tiếng bướm nhưng Bạch Thanh Nhan chưa từng ngả theo hắn. Giờ bị vô cớ kết tội khiến y cảm thấy oan uổng cùng nhục nhã. Y vốn tính tình cao ngạo, khinh thường không thèm biện bạch, chỉ cắn môi không nói một lời. Nhưng cảnh này trong mắt Kỷ Ninh lại thành á khẩu không trả lời được. Trong cơn giận dữ, hắn đem Bạch Thanh Nhan ấn trên mặt đất:
"Kỷ Ninh! Buông tay!"

Buông tay? Kỷ Ninh nhớ rõ, lúc chiều Nhiễm Trần kéo Bạch Thanh Nhan vào trong áo choàng, Bạch Thanh Nhan lại không có bảo hắn buông tay!

Hai kẻ đó thấy hắn tới còn nắm tay, thậm chí đến lúc này Bạch Thanh Nhan còn cất giấu nhẫn ban chỉ của Nhiễm Trần trong ngực áo! Nói không chừng hai người sớm đã thông đồng thành gian sau lưng hắn, chỉ một mình hắn không biết gì mà thôi.

Bạch Thanh Nhan thấy gương mặt tuấn lãng của Kỷ Ninh vặn vẹo, biểu tình càng lúc càng dữ tợn đã cảm thấy bất an. Nhưng y mới quỳ trên nền tuyết cả một đêm, chẳng còn sức lực để phản kháng.

Kỷ Ninh hung hăng tách hai chân Bạch Thanh Nhan ra, một tay xé lớp quần ngoài mỏng của y.