Chương 31. Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.

Mặc kệ Nhiễm Trần là vì cái gì, Bạch Thanh Nhan lúc này chỉ nghĩ đến việc mau chóng thoát thân. Trước mắt y đã từng trận choáng váng, dây dưa thêm chút nữa có thể lập tức ngất xỉu. Nhưng thái độ của Nhiễm Trần quá khó lường, chính y lại đang giữ trong lòng bí mật to lớn về Ngọc Dao tâm pháp, thật sự không dám sơ sẩy chút nào.

Y tự bấm vào lòng bàn tay đến rướm máu mới miễn cưỡng định thần lại. Dựa vào cạnh bàn để chống đỡ thân hình, Bạch Thanh Nhan chậm rãi nói:

"Nhiễm Giám quân, ta dù sao cũng là Thái tử Ngọc Dao. Theo lý thuyết, hiến phu* cũng nên hiến cho Hoàng đế Lang Nghiệp. Ngươi trực tiếp đem ta giấu đi, không sợ Hoàng đế của các ngươi sinh khí sao?"

*Hiến phu: 俘 Fú ở đây mang nghĩa "tù nhân" .


"Điều này thì không sợ. Hoàng huynh sẽ không biết. Huống chi... Ngươi sẽ không muốn rơi vào tay Hoàng huynh ta đâu. Người như ngươi, nếu bị hắn... Thật sự quá đáng tiếc."

Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một hồi động tĩnh. Long Dã lẳng lặng không một tiếng động bước ra, tựa hồ đem người nào đó ngăn ở bên ngoài. Nhiễm Trần đảo mắt, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà cười đầy thâm ý:

"Chỉ là không biết Kỷ Tướng quân có nguyện ý thả ngươi đi hay không?"

Vì sao đột nhiên lại nhắc tới Kỷ Ninh? Bạch Thanh Nhan trong lòng càng thêm nghi hoặc, theo bản năng đáp lấy lệ:

"Đối với Kỷ Tướng quân mà nói, ta chẳng qua chỉ là một tên tù nhân vặt vãnh. Hắn chán ghét ta còn không kịp, nếu ta có biến mất, hẳn là chẳng đến một khắc sẽ lập tức quên ta."

"Nói vậy có nghĩa là ngươi nguyện ý theo ta?"


"... Ta cũng không có nói như thế."

"Quả nhiên, Thái tử Điện hạ đối với Kỷ Tướng quân không giống những người khác, ngay cả làm tù nô cũng phải lưu lại bên người hắn. Ta với ngươi hợp ý đến vậy, trịnh trọng thỉnh ngươi tới, ngươi lại không muốn ở bên ta."

Nhiễm Trần ra vẻ thương tâm thở dài.

"Để ta đoán xem... Hay là thời trẻ ngươi từng có quãng thời gian quyến luyến với hắn, đến tận bây giờ cũng chưa thể vong tình?"

"Không. Ta với hắn chưa từng có cái gì gọi là quyến luyến, càng không có tình cũ đáng nói."

"Thật thế sao? Vậy Thái tử Điện hạ vì hắn tìm chết, vì hắn quỳ thẳng lại là bởi cái gì?"

Bởi cái gì? Bạch Thanh Nhan suýt chút nữa buột miệng thốt ra là vì cầu xin hắn ban cho người Ngọc Dao một con đường sống. Nhưng y lập tức câm miệng, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh... Nếu không có tình cũ, dựa vào cái gì để trông cậy vào một mạng Bạch Thanh Nhan y đủ để Kỷ Ninh khai ân? Phải biết rằng đây là thời kỳ chiến chinh, thứ nhẹ nhất đáng khinh bạc nhất chính là mạng người!


"Đương nhiên chỉ bởi hắn là Tướng quân. Ta quỳ vì cái danh, không phải vì người. Có phải Kỷ Ninh hay không, ta căn bản không để ý... Nếu Tướng quân là Nhiễm Giám quân, ta cũng sẽ khẩn cầu ngươi."

"Cho nên, nếu như ta có thể thỏa mãn ngươi, ngươi cũng sẽ nguyện ý đi theo ta... Có phải không?"

Bạch Thanh Nhan nhất thời nghẹn lời. Lời y khi nãy chỉ là bởi hoàn cảnh nên mới phải hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Kỷ Ninh, tránh lưu lại một mầm tai họa. Nhưng Nhiễm Trần lại hoàn toàn không cho y nói sang chuyện khác, lại càng khiến y chật vật không biết phải giải quyết thế nào. Bạch Thanh Nhan còn đang suy nghĩ cách ứng đối, Nhiễm Trần đã lên tiếng:

"Nếu Thái tử Điện hạ theo ta, bất luận thế nào ta đều có thể bảo hộ cho phụ nữ và trẻ em Ngọc Dao ngoài đó một mệnh."

Bạch Thanh Nhan đột ngột ngẩng đầu lên. Y không dám tin tưởng hỏi lại:
"Nhiễm Giám quân. Không phải lần trước ngươi nói..."

"Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Sau đó ra sao lại là chuyện của sau đó. Thái tử Điện hạ, mai đây ngươi có dập đầu quỳ xin ta chưa chắc đã đồng ý. Cho nên lần này... Ngươi có đáp ứng hay không?"