Chương 50. Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?

"Kết quả điều tra của các ngươi thế nào? Tìm được Ngọc Dao tâm pháp chưa?"

"Bẩm Tướng quân, những phòng ốc này đều thập phần xa hoa, tương xứng với sự giàu có và địa vị thân phận của Hoàng thất Ngọc Dao. Đặc biệt là nơi ở của Hoàng đế Ngọc Dao, vàng bạc châu báu chất đầy mấy xe ngựa, đều đã đóng gói thỏa đáng, sẵn sàng mang trở về. Nhưng tâm pháp kia vẫn không hề thấy bóng dáng."

"Vậy cũng hợp lý thôi. Hoàng đế Ngọc Dao xa hoa dâʍ ɭσạи, sao có thể chịu đựng khắc khổ mà tu luyện công pháp."

Kỷ Ninh trầm ngâm. Năm đó chính mắt hắn chứng kiến Bạch Thanh Nhan luyện công khổ sở gian nan đến mức nào. Nếu không kiên nhẫn hẳn sẽ không thể duy trì được. Hắn tiếp tục hỏi:


"Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử cũng không tra được manh mối gì sao?"

"Bẩm Tướng quân, chúng ta cũng đã tra qua. Nơi Thái tử Ngọc Dao ở thật ra so với động tuyết chẳng có điểm nào khác biệt. Ngoại trừ một bàn một ghế một giường một tủ, ngoài ra không có gì hết. Chúng ta thậm chí còn kiểm tra kỹ các ngăn tủ một lần, cũng chẳng thu được thứ gì đáng giá."

"Đồ trong ngăn tủ đâu?"

"Tất cả đều ở chỗ này."

Nói đoạn, Long Dã đem một chiếc rương đặt lên trước mặt Kỷ Ninh. Phần nắp chiếc rương vốn dĩ có một ổ khóa nhỏ điêu khắc tinh xảo, nay đã bị một đao chém nát. Kỷ Ninh không tốn chút sức nào bật mở chiếc rương, phát hiện bên trong phân nửa trống không.

Trong rương hầu hết là sách. Kỷ Ninh đọc lướt qua, đều là binh pháp, đồng áng, thiên văn địa lý linh tinh,... quả thực phù hợp với hứng thú của Bạch Thanh Nhan. Phía đáy rương lại có một bình thuốc nhỏ thu hút sự chú ý của hắn. Kỷ Ninh mở nắp ngửi thử, một mùi hương kỳ lạ lập tức tản ra.


"Ngươi cầm đi tra xem đây là loại dược gì."

Tùy tay ném bình dược cho Long Dã, Kỷ Ninh tiếp tục xem bên trong. Phía dưới còn có vài bộ y phục, đều là kiểu dáng thiếu niên của người Ngọc Dao. Y phục phần lớn có chút cũ kỹ, Kỷ Ninh thấy khá quen mắt, hẳn là những thứ trước kia người nọ đã từng mặc qua. Nghĩ đến đây, bộ dáng Bạch Thanh Nhan mười năm trước đột nhiên ùa vào tâm trí hắn, đảo loạn tâm can.

Nhìn y phục phảng phất như nhìn thấy người nọ cách đây mười năm, hướng hắn mỉm cười. Kỷ Ninh trong lòng từng trận đau đớn, chỗ quần áo đó cũng không dám xem xét kỹ càng. Tùy ý nhìn một hồi, hắn đẩy cả cái rương cho Long Dã.

"Những cuốn sách này đóng gói cẩn thận, có thể mang theo. Còn số y phục này tùy ngươi xử lý là được, đừng làm phiền ta."

Long Dã tuân lệnh, mang hết số y phục đó đi ra ngoài điện, tìm chỗ yên tĩnh châm lửa, từng cái một đốt đi.


Y phục bắt lửa, cháy hết trong nháy mắt. Chẳng bao lâu sau, dưới rương chỉ còn sót vài bộ. Long Dã cầm lên một kiện mới, vừa định bỏ vào đống lửa thì chợt nhận ra thứ này không hề giống với số y phục còn lại, nhìn thế nào cũng không phải loại vải dệt và kiểu dáng của Ngọc Dao. Mà là của... Lang Nghiệp!

Rương của Thái tử Ngọc Dao, sao lại có thể cất giấu một kiện nội bào Lang Nghiệp?

Y trải kiện y phục phẳng phiu trước mặt. Y phục quá cũ, vải may cũng là loại tầm thường, cùng với những thứ đồ dệt tơ lụa Ngọc Dao khi nãy thật không thể sánh nổi. Kỳ quái là trên nội bào còn lưu lại một số vết rách, nhìn sơ qua giống như do bị móng tay cào lên nhưng đều đã được mạng* lại cẩn thận. Đường may có mới có cũ song cực kỳ tinh tế, tỉ mỉ. Lại càng kỳ quái hơn là khi cầm y phục trước mặt, Long Dã phảng phất ngửi được mùi cổ huyết tinh*. Dường như y phục này từng thấm đẫm máu tươi, sau đó đã được giặt sạch. 
*Mạng: Khâu vá lỗ thủng trên quần áo.

*Cổ huyết tinh: Mùi máu cũ, dịch thuần Việt nghe hơi chuối nên mình để Hán Việt.

Chẳng biết vì sao, trong đầu Long Dã hiện lên một màn... Có người từng mặc y phục này, miệng trào máu tươi nhiễm thấu từng lớp vải. Y thống khổ quay cuồng, hai tay cào rách da thịt, đầu móng tay trong đau đớn vô tình để lại trên y phục từng vệt rách nát.