*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 73. Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!

Một tiếng "Phải" thốt ra, Kỷ Ninh lập tức cứng đờ như tượng, nhất thời không nhúc nhích. Hồi lâu sau, hắn mới cười nhẹ, từ kẽ răng bài trừ một câu:

"Bạch Thanh Nhan, được! Rất tốt!"

Kỷ Ninh quá mức kích động, ngón tay chỉ về phía Bạch Thanh Nhan cũng có chút run rẩy. Hàm răng không kiềm chế được mà va đập, khàn giọng quát: 

"Đám con dân Ngọc Dao của người là lang tâm cẩu phế! Còn ngươi, không hổ là Thái tử của bọn chúng Bạch Thanh Nhan. Ngươi căn bản không hề có tâm can! Không phải ngươi muốn cùng đám nhãi nhép Ngọc Dao này chết chung một chỗ sao? Ta thành toàn cho ngươi!"

Nói xong, Kỷ Ninh hướng một bên đoàn xe rống lớn:

"Người đâu!"

Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng thanh âm Kỷ Ninh to mà vang vọng, xé tan màn tuyết yên tĩnh. Quân đội Lang Nghiệp của hắn, từ trước đến nay không nói hai lời, nghe được tiếng quát, xa xa mấy người lính lập tức chạy tới. 


"Kỷ Tướng quân, có chuyện gì phân phó?"

"Các ngươi đến mã xa của ta, đem vật trong đa bảo cách* lấy ra đây!"

*Đa bảo cách: Dịch sát nghĩa từng chữ một thì là đồ vật quý giá được đóng gói nhiều lớp, đại khái là một cái hộp để cất giữ bảo vật. Đại khái thì nó từa tựa như này nè:[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội [诛心之罪] - Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên - Chương 73. Bạch Thanh Nhan, Ngươi Muốn Chết? Ta Thành Toàn Cho Ngươi!

Binh sĩ vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng thời điểm Kỷ Ninh lửa giận phun trào, bọn họ người nào dám can đảm nhiều lời nửa câu. Nhanh chân chạy đi lĩnh mệnh.


Nhóm lính đi rồi, cũng chỉ còn lại hai người Bạch Thanh Nhan và Kỷ Ninh. Bạch Thanh Nhan ngồi trên nền tuyết, Kỷ Ninh thì đứng ở trước mặt y, gắt gao nhìn y chằm chằm.

Một lát sau, nhóm lính cầm đồ vật quay trở lại. Giống như là một cây trường côn dùng tơ lụa tỉ mỉ bọc lại, buộc ngang bằng một sợi dây thổ cẩm. Kỷ Ninh nhận lấy, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Nhưng chẳng biết vì sao, trong bóng đêm, ý cười lại mang theo vẻ thê lương.

Nhìn một hồi, hắn mới nói ra một câu:

"Bạch Thanh Nhan, à không, Ngọc Dao Thái tử! Ngươi không phải là vì bọn chúng mà sống vì bọn chúng mà chết sao? Được, ngươi liền lăn đi chịu chết đi!" 

Đem vật kia hung hăng ném lên người Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh xoay người rời đi. Hắn không lưu luyến chút nào, rất nhanh đã không còn bóng dáng, trên nền tuyết chỉ còn lưu lại một chuỗi dấu chân. 


Bạch Thanh Nhan ngồi một mình trên tuyết, lẳng lặng ngây ngốc một hồi, sau đó mới cởi bỏ sợi dây thổ cẩm. Dưới lớp gấm vóc bao quanh là một thanh kiếm gãy! Thanh kiếm này đã từng là vũ khí sắc bén một thời chém sắt như chém bùn. Trước cổng Đồ Đô thành, Bạch Thanh Nhan dùng chính nó đoạt mạng không ít tinh binh Lang Nghiệp. Đến những khắc cuối cùng, lưỡi kiếm cong lại, gãy làm đôi. Thần binh trong tay Ngọc Dao Võ thần, chung quy cũng khó thoát khỏi vận mệnh anh hùng mạt lộ.

Lúc này, vết máu loang lổ trên thân kiếm đã sớm được chà lau sạch sẽ. Ngay cả chỗ bị gãy cũng được tỉ mỉ mài qua. Ngón tay Bạch Thanh Nhan khe khẽ vuốt lên, cảm nhận được xúc cảm lành lạnh mà tinh tế, quen thuộc đến như vậy.

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Chẳng biết từ lúc nào, mây đen đã kéo nhau tràn tới. Mới khi nãy tinh tú lấp lánh đầy trời, lúc này đến một ngôi cũng trốn đâu chẳng thấy. Tựa hồ như tối nay, chúng chưa hề xuất hiện. 
Đeo trên lưng thanh kiếm gãy, Bạch Thanh Nhan một đường đi tới chỗ xe chở tù. Nhắc tới cũng kỳ lạ, trước thiên quân vạn mã y chưa từng e ngại, nhưng lúc này đối mặt với những người Ngọc Dao tay không tấc sắt, y thực sự có chút sợ hãi. 

Nhưng chuyện như cũ vẫn phải làm. Bạch Thanh Nhan ngẩng cao đầu, bước tới.  Nguyên bản bên kia vốn cũng có chút tĩnh lặng, nhưng lúc này, tĩnh lặng đột nhiên biến thành một mảnh ồn ã. Bạch Thanh Nhan không nhìn chung quanh, nhưng y biết, tất cả mọi người đều đang quan sát y. 

Nhưng không có lấy một người lên tiếng.

Bạch Thanh Nhan đi tới bên xe chở tù ở vị trí trung gian, lúc ấy mới đưa mắt nhìn tứ phía. Từng đôi mắt, tựa như những mũi tên bén nhọn, đều hướng Bạch Thanh Nhan lao tới. 

Bốn phía trạm gác vẫn còn, có lẽ mệnh lệnh của Kỷ Ninh còn chưa truyền tới.
Bạch Thanh Nhan ngồi xuống giữa một rừng ánh mắt như tên nhọn, nhắm hai mắt lại. Giữa màn tuyết, y ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Thanh Nhan bị một người lay tỉnh. Mở mắt ra, là Vương Vạn.

"Công tử! Ngươi tỉnh dậy đi!"

Bạch Thanh Nhan thấy sau gáy Vương Vạn có một vết bầm tím lớn. Bạch Thanh Nhan biết đó là do mình đả thương, có chút áy náy nói: 

"Ngày hôm qua là ta mạnh tay. Thực xin lỗi."

Vương Vạn lại giống như không hề để ý, chỉ sờ sờ cổ:

"Này không tính là gì. Lúc Kỷ Tướng quân nổi giận còn dọa người hơn. Công tử, sao ngươi lại ngủ ở chỗ này?" 

"..."

"Ngươi mau theo ta trở về đi."

"..."

"Công tử, ta lén nói cho ngươi biết, là Kỷ Tướng quân sai ta tới. Hắn nói hắn nhiều ngày không ở trong mã xa, nếu ngươi muốn trở về ta liền thỉnh ngươi quay lại. Thế nhưng không được nói cho ngươi đây là chủ ý của hắn, phải nói là do ta tự chủ trương. Công tử, ở đây băng thiên tuyết địa, hơn nữa ngày hôm nay chúng ta sẽ xuất phát lên đường. Phía sau lại là bầy sói tuyết, chỉ sợ..."
"Ngươi đừng nói nữa!" Bạch Thanh Nhan cắt đứt lời của hắn. Ánh mắt y quét qua chung quanh tứ phía, thấy người Ngọc Dao đều đang nhìn chằm chằm hai người... Vương Vạn là lính Lang Nghiệp. Tuy rằng không nghe được lời của bọn họ, nhưng ánh mắt của những người Ngọc Dao lại tràn đầy địch ý.

Bạch Thanh Nhan nhận ra, Vương Vạn là binh lính Lang Nghiệp duy nhất ở đây. Xem ra mới sáng sớm, khi y còn chưa tỉnh, mệnh lệnh của Kỷ Ninh đã truyền tới. Hiện tại, mọi trạm gác đều đã bị triệt bỏ.

"Vương Vạn, ta hỏi ngươi. Sau khi xuất phát, những xe chở tù này, các ngươi định xử trí thế nào?"

"..."

Vương Vạn không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt hắn né tránh, không dám đối diện với Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan lập tức minh bạch.

"Kỷ Tướng quân đã hạ lệnh. Để bọn họ tự sinh tự diệt, có phải không?"
"Đoàn xe quá dài, nếu vẫn còn muốn xếp thành một hàng như vậy, binh lực sẽ phân tán, đụng độ với bầy sói tuyết ắt sẽ thua thiệt. Kỷ Tướng quân chủ yếu đặt tính mạng người Lang Nghiệp lên đầu, không thể dùng tính mạng binh lính chúng ta đổi lấy tính mạng của tù nhân."

Nhìn ra sắc mặt Bạch Thanh Nhan có chút khó coi, Vương Vạn nhanh chóng bổ sung:

"Thế nhưng Tướng quân cũng không có nói, muốn đem những người Ngọc Dao này ném ở nửa đường! Những xe này vẫn tiếp tục theo đoàn xe của chúng ta đi tiếp. Huống hồ sói tuyết cũng chỉ là loài bắt nạt kẻ yếu, nói không chừng thấy chúng ta có nhiều người như vậy sẽ không dám tới gần."

Điều này sao có thể? Nếu thật sự có thể bị nhân số quân đội làm cho kinh sợ, ngay từ đầu bầy sói tuyết đã không tập kích. Bạch Thanh Nhan biết đây chỉ là lý do Vương Vạn an ủi mình, biết là hắn có ý tốt. Cho nên chỉ cười ảm đạm, cũng không nói gì thêm. 
"Ta đã biết. Mời ngươi trở về đi."

"Công tử?!" Vương Vạn bối rối, "Ngươi không theo ta trở lại?"

"Ta là người Ngọc Dao, ta phải cùng người Ngọc Dao ở chung một chỗ."

Bạch Thanh Nhan nói xong, đứng lên, trên lưng đeo đoạn kiếm gãy bước về phía xe chở tù. Lúc này trạm gác đều đã rút lui, cửa xe tù cũng đều được mở ra. Phía sau đã có sói tuyết rình rập, sẽ không sợ tù phạm bỏ trốn... Một thân một mình chạy trong tuyết, không bị bầy sói tuyết ăn sống nuốt tươi thì tất cũng bị đói rét mà chết. Nhưng khi Bạch Thanh Nhan vừa bước tới, trong xe tù gần y nhất, một gã đại hán đứng lên, đem cửa xe đóng sập lại.

Bạch Thanh Nhan không chớp mắt, đi tới xe tù tiếp theo. Thế nhưng, hết chiếc này tới chiếc khác, tất cả xe chở tù đều đóng chặt cửa. Đi thẳng tới phía cuối đoàn xe, cũng không có lấy một chiếc xe nguyện ý tiếp nhận y.
Phía trước đã truyền đến tiếng xe lăn bánh. Đoàn xe sẽ lập tức lên đường. Vương Vạn cưỡi ngựa chạy tới bên người Bạch Thanh Nhan:

"Công tử! Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, không bằng ngươi..."

"Ta đã nói rồi, ta là người Ngọc Dao. Bất luận bọn họ nhìn ta như thế nào, trong lòng ta vẫn hết sức rõ ràng, ta vĩnh viễn là một người Ngọc Dao. Cảm ơn ý tốt của ngươi, thế nhưng, không cần nhiều lời."

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, mỉm cười. Vương Vạn chỉ cảm thấy hô hấp bị kìm hãm, cái gì cũng không thốt ra được. 

Bạch Thanh Nhan đã đi ba canh giờ. Từ sáng sớm đến sau giờ Ngọ, y di chuyển trong tuyết ngập quá mắt cá chân, một tiếng cũng không ca thán. Vương Vạn ở một bên đã khuyên bảo chẳng biết bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần, Bạch Thanh Nhan cũng chỉ mỉm cười, bước chân trong chốc lát cũng không hề dừng lại.
Nhưng Vương Vạn biết phía trước còn bao xa. Hơn nữa còn gấp gáp hành quân, toàn bộ người Lang Nghiệp đều cưỡi ngựa, quan lớn ngồi mã xa. Kể cả như vậy, bọn họ cũng phải thay phiên nhau tránh rét mới đủ sức chống chọi lại băng nguyên* dài đằng đẵng này. Ngay cả tù phạm Ngọc Dao cũng có xe chở tù để ngồi, chẳng lẽ Bạch Thanh Nhan y là muốn đi bộ tới sao?

*Băng nguyên: Thảo nguyên băng.

"Thái tử Điện hạ! Ngài đúng là Thái tử Điện hạ có phải không?"

Đột nhiên, một thanh âm non nớt truyền đến. Chẳng riêng gì Vương Vạn ngây ngẩn cả người, ngay cả bản thân Bạch Thanh Nhan cũng nhất thời không phản ứng kịp.

Bởi vì dọc theo đường đi, căn bản không một ai cùng y nói chuyện. Cho nên, mãi đến khi cậu bé hét lên tiếng thứ ba, Bạch Thanh Nhan mới phản ứng lại được, đây là đang gọi y. Y ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra đó là một nam hài năm, sáu tuổi. Bên người cậu, một phụ nhân đang lôi tay áo của cậu nói gì đó, nhưng cậu bé hoàn toàn không để ý đến, vẫn tiếp tục gọi lớn. 
"Người là Thái tử Điện hạ sao? Khi nãy ta nhìn đã cảm thấy như là người Thái tử Điện hạ!Tại sao người lại phải đi bộ? Người không có xe ngồi sao? Người tới chỗ của ta, ta nhường cho người!" 

"Thiếu chủ!" Phụ nhân kia nóng nảy, thanh âm cũng cao lên, "Như vậy sao được! Người sao có thể cùng y..."

"Tại sao không được? Ta là thiếu chủ hay ngươi là thiếu chủ?" Hài tử kia tuy rằng mặt mũi dơ bẩn, y phục trên người cũng bị giày vò không còn ra hình dạng gì, nhưng xuất thân xem ra không đơn giản như vậy. Bạch Thanh Nhan vừa nhìn đã biết, đây nhất định là Thế tử của gia môn quý tộc Ngọc Dao nào đó.

"Ngươi là con cái nhà ai?"

"Phụ thân ta là Nguyên Hiểu."

"Ngươi là, Công tử của Nguyên Tướng quân?"

Ngữ khí Bạch Thanh Nhan lập tức thay đổi, thần tình cũng trở nên ảm đạm. Nam hài kia khoảnh khắc nói ra tên phụ thân, vừa mang theo chút kiêu ngạo lại phảng phất như đang thấp thỏm. Nhưng khi nghe Bạch Thanh Nhan hỏi, ánh mắt cậu lập tức sáng lên.
"Cha ta luôn luôn nói rằng được làm một tướng lĩnh dưới trướng Thái tử Điện hạ là vinh quang cả đời của người! Hóa ra điều người nói là sự thật, Thái tử Điện hạ thật sự nhớ kỹ người!"

"Nguyên Hiểu Tướng quân là mẫu mực của chúng ta." Bạch Thanh Nhan mới nói phân nửa, đáy mắt đã ươn ướt.

Đến những phút cuối cùng của cuộc chiến đấu bảo vệ đô thành, đạn tận lương tuyệt. Phụ hoàng mang theo các đệ đệ đào tẩu suốt đêm, nhất thời quân tâm đại loạn. Rất nhiều thế gia quý tộc cũng bỏ trốn, Nguyên gia cũng liên tục viết thư thúc giục Nguyên Hiểu sớm có tính toán, thừa dịp loạn lạc mà đào tẩu.

"Ta sẽ không đi. Thái tử Điện hạ còn ở nơi này, Ngọc Dao cũng sẽ không tàn."

Thời điểm đưa những lá thư kia giao vào tay Bạch Thanh Nhan, thần tình Nguyên Hiểu vô cùng kiên định, "Thái tử Điện hạ, con trai lớn của ta tuổi còn nhỏ, ta không hy vọng sau này lớn lên, nó sẽ phải hổ thẹn vì phụ thân mình. Ta mong muốn nó vĩnh viễn nhớ kỹ, phụ thân mình dưới trướng Thái tử Điện hạ, bảo vệ  danh dự Ngọc Dao... Chứ không phải tham sống sợ chết tìm đường thoát thân. Thái tử Điện hạ, ta muốn đi theo người, bất luận sống hay chết, tuyệt không lui về phía sau một bước!"
Theo Bạch Thanh Nhan xuất chinh có ba nghìn binh lính, Nguyên gia có mười ba người. Coi như là đại thế gia cành lá tốt tươi*, nhiều nam nhân như vậy, cũng là huyết mạch sở hệ trong tộc.

*Đại thế gia cành lá tốt tươi: Ý chỉ gia tộc đông đúc.

Mà bọn họ, đều chết trong cuộc chiến kia. Khi Nguyên Hiểu chết, người trúng mười mấy mũi tên, vẫn như cũ liều chút khí lực cuối cùng ôm một gã lính Lang Nghiệp, cùng nhau nhảy xuống sông đào bảo vệ thành.

Quả thực đến chết hắn cũng không lui một bước.

Mà bây giờ, huyết mạch duy nhất của hắn lại đang ở ngay trước mặt Bạch Thanh Nhan. Ở trong xe chở tù của Lang nghiệp, ở giữa sự rình rập của bầy sói tuyết, làm một tù nô ăn bữa hôm lo bữa mai, nhìn y cười, gọi y một tiếng...

"Thái tử Điện hạ!"