Chương 8. Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.

Vừa nói Kỷ Ninh vừa nâng chân, đế giày gắt gao chế trụ yết hầu Bạch Thanh Nhan. Thiếu không khí làm từng trận sao Kim hiện lên trước mắt Bạch Thanh Nhan, khiến y hầu như không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt người đối diện.

Lãnh khốc, hận thù cuồn cuộn.

Bạch Thanh Nhan đau đớn nghĩ, y đã không ở gần Kỷ Ninh đến vậy trong suốt mười năm đằng đẵng. Chừng ấy thời gian đã tàn nhẫn cướp đi quá nhiều điều. So với chàng thiếu niên năm nào trong trí nhớ của y, Kỷ Ninh dường như chẳng còn lưu lại lấy một điểm tương đồng, dường như đã biến thành hai kẻ hoàn toàn khác biệt. 

"Kỷ Tướng quân... Khụ khụ... Nếu ngươi thật sự hận y thì không nên cứu y. Để y tự sinh tự diệt, có gì không tốt?"

"Ngươi muốn nói với ta sáng sớm nay ngươi thật sự muốn chết?" Trong lời Kỷ Ninh tràn ngập trào phúng, "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?"


"Kỷ Ninh..." Bạch Thanh Nhan cầu khẩn, "Ngươi đã đáp ứng nếu ta chịu đem tính mạng ra đổi, ngươi sẽ giúp đỡ chúng ta. Hiện tại..."

"Không sai, là ta đáp ứng."

Bạch Thanh Nhan ánh mắt sáng ngời. Nhưng không để y kịp vui mừng, Kỷ Ninh tiếp tục:

"Nhưng ta thấy ngươi hiện tại có thể nói, có thể cử động. Chỗ nào giống với người chết?"

Gương mặt Bạch Thanh Nhan đột ngột trắng bệch. Môi y thoáng run rẩy:

"Kỷ Ninh, ngươi thật sự muốn tận mắt thấy ta chết mới bằng lòng dừng tay?"

"Ngươi nói lời này thật không biết xấu hổ. Là chính ngươi nói ta muốn ngươi làm gì, ngươi tuyệt không chối từ. Nhưng ta kêu ngươi làm nô ɭệ, ngươi lại hướng ta thà gãy chứ không chịu cong, làm ra bộ dáng muốn đi tìm chết. Chính ngươi ra sức khước từ, không chịu an an ổn ổn đi tìm chết." Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Thanh Nhan, "Thế nào? Ngươi vẫn muốn nói là ta bức tử ngươi sao? Bạch Thanh Nhan, chuyện ngày hôm nay, là ngươi tự tìm!"


"Ta..." Bạch Thanh Nhan tâm như tro tàn, nặng nề khép lại đôi mắt. Nếu không phải còn có chút hô hấp, thực sự chẳng khác nào người chết rồi. Bức y đến bước đường này, Kỷ Ninh lẽ ra nên cảm thấy thập phần thống khoái, ai ngờ thấy dáng vẻ của y, hô hấp hắn ngưng trệ, nói không nên lời mà bực bội.

Không hiểu sao, hình ảnh Bạch Thanh Nhan lao vào xích sắt lại vụt qua trước mắt Kỷ Ninh. Trong lòng Kỷ Ninh dậy lên một trận căng thẳng, không kìm được đưa tay chế trụ bả vai Bạch Thanh Nhan, hung tợn nói:

"Ngươi không chịu đi tìm chết, con đường này liền tính là hỏng. Muốn ta cứu người thì bây giờ ngươi hướng ta dập đầu nhận chủ, làm nô ɭệ cho ta! Ngươi không phải một mực muốn cứu tù binh Ngọc Dao sao? Nếu ngươi còn dám tìm chết, ta lập tức ở trước thi cốt ngươi đưa cả đám lăng trì, vứt hết cho chó ăn. Rõ chưa?"


"Ta... Không làm nô ɭệ."

"Ngươi!"

"Kỷ Ninh, ngươi muốn ta chết, ta có thể đi. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn ta làm nô ɭệ, ta không có khả năng đáp ứng. Người Ngọc Dao chúng ta, không một ai, làm nô ɭệ!"

Một câu này của y hoàn toàn làm cơn giận của Kỷ Ninh bùng nổ. Hắn một tay kéo Bạch Thanh Nhan lên, hướng mặt y hạ một bạt tai.

"Việc này không do ngươi quyết!"

"Bạch Thanh Nhan ta thà chết, không làm nô ɭệ!"

Mấy năm nay lăn lộn chiến trường người chết vô số, tính tình Kỷ Ninh trở nên bạo ngược phi thường. Hơn nữa, đối phương lại là Bạch Thanh Nhan, kẻ đã sớm trở thành cái gai lớn trong tim hắn. Một lời này vừa lọt vào tai đã chẳng thể nhẫn được, Kỷ Ninh nhấc chân, đá một cước vào hông Bạch Thanh Nhan.

"Ngươi có gan thì lặp lại một lần nữa!"

Bạch Thanh Nhan thét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể không nhịn được mà run lên, co quắp lại. Một cước này đem miệng vết thương bên hông Bạch Thanh Nhan xé rách, đau đến mức y không thẳng người được, càng không nói đến việc trả lời Kỷ Ninh.
Nhưng trên người y còn áo của Kỷ Ninh, hắn căn bản không nhìn ra thương thế bên trong. Kỷ Ninh cho rằng y cố ý kháng cự, lửa giận càng bùng phát, chân lại đá xuống. Lần này không hề lưu tình đá xuống bụng dưới, Bạch Thanh Nhan tưởng như lục phủ ngũ tạng đảo lộn, cơ hồ muốn nôn mửa, muốn kêu cũng không kêu nổi.

"Ta bảo ngươi nói!"

Kỷ Ninh gào thét, lại nâng chân lên. Bạch Thanh Nhan trơ mắt nhìn, sức lực tránh né đều không có. Y không nghi ngờ, chỉ cần một cước nữa, sợ rằng y sẽ bỏ mạng tại chốn này.

Không thể né tránh, y đơn giản ngẩng đầu chờ chém. Mắt nhắm lại, y đợi người nọ một chân đá xuống nơi hiểm yếu, đoạt đi tính mệnh. Lúc này y tuyệt không sợ hãi, chỉ thấy có chút nực cười. Ai có thể tiên liệu được, một đời chinh phạt không chết trên chiến trường, y lại vong mạng trong chính tay người duy nhất mình yêu.