Chương 86. Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?

Trong lòng kích động, Kỷ Ninh thao thức suốt cả một đêm. Hắn trông chừng bên giường Bạch Thanh Nhan, tâm trí không ngừng xao động... Nếu không phải mỗi người mỗi ngả, giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì? Quá mức si mê, hắn gần như không phân biệt nổi đây rốt cuộc là viễn cảnh trong đầu hay rốt cuộc là sự thật từng phát sinh.

Sáng sớm, cuối cùng hắn cũng không đợi được. Hắn tự mình đi quân táo làm mấy thứ đồ ăn nhẹ, lại nấu chút cháo hoa, ôm trong ngực đem trở về. Lấy một cây quạt nhỏ phe phẩy, hắn mới ngồi xuống bên người Bạch Thanh Nhan, đưa tay nắm lấy tay y.

Bạch Thanh Nhan chậm rãi mở hai mắt, cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt.

Sau đó bàn tay y dùng sức, nắm ngược lại tay Kỷ Ninh.


Kỷ Ninh chợt cảm thấy lồng ngực dậy sóng, trong đầu sông cuộn biển gầm tuôn trào ra một ý niệm duy nhất... Bạch Thanh Nhan y... còn nhớ tới ta?

Cũng không biết là kinh hay hỉ, hắn thốt lên:

"Thanh Nhan... Ngươi nhớ ra rồi?" 

"Ta nghĩ chúng ta, nhất định là bằng hữu rất thân."

Đầy ngập kích động vụt hóa thành tro tàn. Kỷ Ninh không dám tin nhìn Bạch Thanh Nhan:

"... Bằng hữu?"

"Sau khi ta tỉnh lại, ngươi vẫn luôn ở đây cùng ta. Ngươi nấu thức ăn, tuy rằng đơn giản nhưng lại toàn là món ăn Ngọc Dao, rất hợp khẩu vị của ta. Ta nghĩ, lúc trước chúng ta nhất định vô cùng quen thuộc."

"Quen thuộc? Nào chỉ là quen thuộc... Thanh Nhan, lúc trước chúng ta là..." 

"Chỉ tiếc ta lại hoàn toàn quên mất ngươi. Hiện tại ta nhìn ngươi cũng vô cùng xa lạ. Ta nghĩ trong lòng ngươi nhất định rất khổ sở. Ta cũng đã thử qua, nhưng thực sự một chút cũng không nghĩ ra."


"..."

"Ta rất xin lỗi."

Bạch Thanh Nhan tự trách, cúi thấp đầu xuống. Kỷ Ninh chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy đáy mắt nong nóng, lại cố gắng đè ép trở về. Tay hắn dùng sức liều mạng nắm chặt tay người nọ, Bạch Thanh Nhan cũng không ngăn trở. Nhưng cũng không nói thêm một lời. 

Hít sâu mấy cái, Kỷ Ninh thay đổi trọng tâm câu chuyện:

"Thân thể ngươi sao rồi? Đã khá hơn chút nào chưa?"

"Ta không có việc gì." Bạch Thanh Nhan đáp, "... Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Nói đến thật xin lỗi. Ta lại quên mất tên của ngươi. Ngươi có thể nói cho ta biết, ta nên xưng hô thế nào không..." 

"Kỷ Ninh." Thanh âm Kỷ Ninh bình tĩnh, ánh mắt lại đầy gợn sóng, "Ngươi nhớ kỹ ta gọi là Kỷ Ninh thì tốt rồi."

Một câu nói bình thản, nhưng lại tựa như dẫn đến một phản ứng mạnh mẽ trong đầu Bạch Thanh Nhan. Y theo bản năng lắc lắc đầu, song cảm giác khác thường vừa lướt qua khi nãy lại không cách nào cắt nghĩa được. Y cũng không tra cứu thêm nữa, hỏi tiếp:


"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi mặc quân phục Lang Nghiệp lại ở trong xe ngựa của ta hay không?"

"..."

"Có phải Ngọc Dao chúng ta đã xảy ra biến cố gì? Chẳng lẽ ta đã thành tù nhân, bị đại quân Lang Nghiệp bắt làm tù binh?"

Toàn thân Kỷ Ninh cứng lại. Bạch Thanh Nhan thông tuệ như vậy, sao có thể múa rìu qua mắt thợ giấu giếm được y? Hắn còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Bạch Thanh Nhan nhìn sắc mặt hắn, đã là đoán ra manh mối. Y cười khổ một tiếng:

"Kỷ Ninh, ngươi cũng không cần gạt ta. Ngày hôm qua ta đã xem qua, ngoài cửa sổ mặc dù là cảnh sắc của Phục Âm quận, nhưng địa hình lại rất xa lạ. Đại khái đã đi qua biên giới hai nước. Huống chi trên người  ta..."

Y nhấc áo choàng lên. Một thân chằng chịt lớn nhỏ vết thương đều lộ ra. 

Choang một tiếng, chén cháo trên tay Kỷ Ninh không giữ nổi, rơi xuống sàn. Cháo trắng văng đầy mặt đất. Một thân thương tích kia lúc này trông đặc biệt đáng sợ, đâm thẳng vào mắt Kỷ Ninh, làm hắn vô thức lùi về phía sau một bước!
Thần sắc Bạch Thanh Nhan lại hết sức tự nhiên.

"Kỷ Ninh, ta nghĩ, Ngọc Dao của ta lúc này đã sớm rơi vào hiểm cảnh, thậm chí đã mất nước, có đúng hay không?"

"Ngươi..."

"Bởi vậy ta mới có thể bị các ngươi bắt làm tù binh, mới có thể cả người thương tổn. Bởi vậy tới tận bây giờ, ta đến một người Ngọc Dao cũng không thấy... Là ngươi giấu ta trong xe ngựa này?"

"..."

"Ngươi quân phục hoa mỹ, có thể độc hưởng xe ngựa này, lại có thể làm chủ đem ta giấu đi. Ta đoán, chức vị của ngươi nhất định không thấp. Vậy Kỷ Ninh, ta còn một chuyện cuối cùng muốn hỏi ngươi... Nếu chúng ta là bằng hữu, vì sao ngươi lại tham gia đại quân Lang Nghiệp tàn phá gia thất của ta, làm một vị Tướng quân vậy?" 

"..."

Cổ họng Kỷ Ninh như thể bị mắc nghẹn cát sỏi, nóng rát mà đau. Hắn nên nói như thế nào đây... Chẳng lẽ nói cho Bạch Thanh Nhan, hắn một lòng tòng quân chỉ vì muốn tàn phá gia cùng thất mà Bạch Thanh Nhan trân quý nhất?
Bạch Thanh Nhan lại hiểu lầm rằng hắn đang trầm mặc.

"Ngươi là người Lang Nghiệp, dốc lòng vì nước cũng phải. Trên đời này luôn có một số việc không thể không làm. Hôm nay ta còn sống, có lẽ là nhờ ngươi cực lực bảo toàn tính mạng của ta..." Bạch Thanh Nhan cúi đầu nhìn toàn thân mình một chút.

Không nói đến vết thương bị sói tuyết cắn sâu tới tận xương, cũng không nói đến cánh tay phải bị gãy. Chỉ nhìn một thân lớn nhỏ vết thương, bên hông bị roi dát nanh sói thương tổn liền biết sau khi Đồ Đô thành bị phá, y đã phải chịu đựng những gì.

Y lại chỉ cười cười, kéo áo choàng một lần nữa khoác lên, đem toàn bộ những vết thương ghê người che lại. Nhìn biểu tình của y, dường như đối với những vết thương này hoàn toàn không để ý.

"Kẻ mất nước, chịu cảnh làm nhục một chút cũng là điều tất nhiên. Nhưng ta hiện tại có chỗ để ở, áo cơm không lo, cũng không có người khi dễ. Ta đoán, đại khái là nhờ ngươi tận lực bảo vệ ta, không để cho người bên ngoài lại tra tấn hành hạ ta đi. Ngươi là người Lang Nghiệp, lại chiếu cố ta như vậy, nhất định phải gánh chịu nhiều nguy hiểm. Ta thực sự rất cảm kích ngươi." 
"..."

Những lời này bình yên điềm đạm, nhưng vào trong tai Kỷ Ninh, chẳng khác nào moi móc tâm can!

Kỷ Ninh sao có thể không biết, dưới lớp áo choàng kia, vì sao lại phải chịu ngần ấy thương tích? Mà những vết thương đó, đều là từ lúc gặp lại cho tới nay, là đích thân hắn từng cái một gây ra.

Hắn nào có từng bảo vệ Bạch Thanh Nhan?

Khi đó, hắn chỉ hận không thể cắt đứt vài khối thịt trên người Bạch Thanh Nhan mới hả giận. Là hắn đem tôn nghiêm Bạch Thanh Nhan dẫm nát dưới chân, làm nhục Bạch Thanh Nhan. Chưa bao giờ là người khác, chỉ có Kỷ Ninh hắn! 

Bây giờ, Bạch Thanh Nhan thân nhiễm hàn độc, thương thế hung hiểm, mỗi đạo vết thương đều là đá nặng đè trong lòng Kỷ Ninh. Lại không biết nếu một khối đá kia lăn xuống, liệu có thực sự kết liễu tính mạng người kia! 
"Ngươi không cần tự trách." Thấy sắc mặt hắn khó coi, Bạch Thanh Nhan trái lại trấn an hắn, "Sống chết có số. Ta chỉ là một phế Thái tử mất nước, sống tạm đến ngày hôm nay đã là điều không nên. Trong thiên hạ cũng không có ai lo lắng cho ta. Cô độc một mình, nơi chốn tự do, cũng coi như là tâm không vướng bận."