Chương 90. Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".

Bạch Thanh Nhan lui về phía sau một bước. Thanh âm y run run:

"Ngươi từ lúc bắt đầu... Ngươi đang muốn nói là, ngươi từ lúc bắt đầu đã... Đã lừa gạt ta?! Ngươi chỉ muốn công pháp kia của ta... Mà thôi..."

Kỷ Ninh lắc đầu.

"Là ta lừa ngươi. Nhưng ta chưa bao giờ đem chuyện của ngươi mảy may tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng ngươi có biết, người được Lang Nghiệp phái tới, không phải chỉ có một mình ta mà là năm người?"

"Có ý gì?"

"Bọn họ đã biết công pháp này chỉ có một mình ngươi bảo tồn, muốn đem tin tức này truyền về Lang Nghiệp. Thanh Nhan, cấp trên đối với công pháp của ngươi bằng mọi giá phải đoạt được. Nếu để bọn họ biết... Ngươi sẽ không còn lấy một ngày yên ổn. Hơn nữa, bọn họ vậy mà đã biết chuyện ta quen biết ngươi... Bọn họ muốn ta tự tay động thủ, trói ngươi lại đưa đến Lang Nghiệp."


Nói đến đây, Bạch Thanh Nhan đã trấn tĩnh lại:

"Thế nhưng ngươi không đồng ý, có phải không? Kỷ Ninh, ngươi không nghe theo lời bọn họ. Ta vẫn bình an đứng ở chỗ này, cho nên ngươi... Ngươi không hề phản bội ta."

"Ta không có khả năng làm hại ngươi."

"Ta biết."

Trong mắt Bạch Thanh Nhan trào lên một tầng hơi nước. Y ngồi xuống, khẽ nắm lấy gương mặt Kỷ Ninh, dùng tay lau sạch máu vương trên đó. 

"Kỷ Ninh, ta cũng yêu ngươi."

Y nhìn chăm chú vào mắt Kỷ Ninh. Lúc này, đôi mắt kia cũng ẩn hiện hơi nước, tinh tú bên trong mờ mờ ảo ảo nhấp nháy. 

"Bởi vậy ngươi phải đi theo ta. Ngươi không thể chết được, không thể có việc gì... Bằng không, ta nên làm thế nào bây giờ?"

"Ngươi không hiểu... Thanh Nhan. Ta không thể thương tổn ngươi. Thanh Nhan... Ta thà chết, cũng không muốn làm hại ngươi." 


"..."

"Đội thám báo đã thông đồng với đệ đệ ngươi. Ta vừa đưa ngươi đi, hắn lập tức sẽ tuyên bố ngươi tư thông cùng địch quốc, hủy bỏ Thái tử vị của ngươi. Bọn họ đã sớm lên kế hoạch kỹ càng... Ta lại hôm nay mới biết. Ta đã gϊếŧ sạch những người đó, nhưng đệ đệ ngươi ở trong cung... Hắn đã biết ngươi có một tình nhân người Lang Nghiệp."

"... Ý ngươi là..."

"Bởi vậy, ta nhất định phải đi."

Trong mã xa, Bạch Thanh Nhan hoảng hốt mở bừng hai mắt. Y nhìn chằm chằm trần xe, theo nhịp điệu xóc nảy của xe ngựa, hoa văn đính trang sức không ngừng đung đưa. 

Y dường như vừa mơ thấy một giấc mộng vô cùng quan trọng. Thế nhưng khoảnh khắc mở mắt ra, cảnh trong mơ lại tựa một luồng khói sương mờ ảo mà tan đi mất. Duy chỉ còn lưu lại gương mặt của một người thiếu niên. 


Thiếu niên kia mặt đầy máu, khuôn miệng khép mở. Hắn cơ hồ nói rất nhiều, song khi Bạch Thanh Nhan tỉnh lại, chỉ có thể nhớ một vài câu...

"...Ta thật lòng thích ngươi. Ta sắp phải chết, đầu óc không minh mẫn lắm... Một lòng nghĩ là phải... Phải nhìn ngươi một cái."

"...Thế nhưng ta sai rồi. Là ta hồ đồ. Thái tử Ngọc Dao, không nên có bất kỳ quan hệ gì với thám báo Lang Nghiệp. Ta vô dụng, mới liên lụy đến ngươi." 

"... Ngươi để ta đi đi. Bạch Thanh Nhan."

"... Nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ ta. Nhớ kỹ đã từng có một người Lang Nghiệp, si tâm vọng tưởng yêu Hoàng đế tương lai của Ngọc Dao. Nhớ kỹ tên của ta... Gọi là Kỷ Ninh."

Kỷ Ninh...

Bạch Thanh Nhan chậm rãi quay đầu, nhìn thấy người nọ vẫn đang nằm bên cạnh mình ngủ say. Trong lúc ngủ mê, vẫn như cũ ôm chặt chính mình vào trong ngực. 
Gương mặt của thiếu niên trong mộng kia, đặt cạnh gương mặt người này, dần dần trùng khớp.

Tâm trí Bạch Thanh Nhan mờ mịt, lại mang theo vài phần thẫn thờ. 

Hóa ra người này, quả thật là người mình yêu. Bởi vậy chính mình lần đầu tỉnh lại, nhìn thấy hắn, lòng vô cùng vui mừng. Bởi vậy dù cho mất trí nhớ, vẫn như cũ nhìn thấy hắn đều rung động không ngớt. Đơn giản là vì thân phận Lang Nghiệp của hắn, Bạch Thanh Nhan vẫn luôn kiềm chế phần xao động này. Đến bây giờ y rốt cuộc mới xác nhận.

Người này không hề nói dối. Mười năm trước, bọn họ chính là một đôi ái nhân tình sâu như biển. Khi đó, Kỷ Ninh để không liên lụy đến y, cam nguyện phản bội cố quốc, cam nguyện một mình bước đi trên con đường trốn chạy cửu tử nhất sinh.

Nhưng mình và hắn khi ấy, so với bây giờ đã cách biệt mười năm. Khoảng cách thời gian lớn lao này, vốn có thể khiến hai người từ thân thuộc nhất trở thành hai người xa lạ. Nếu như có tình, tình cũng đã phủ đầy bụi bặm ở tận sâu trong trí nhớ, khó mà thấy tăm hơi.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của y, Kỷ Ninh mở mắt ra. Mang theo buồn ngủ mông lung, hắn liếc mắt nhìn Bạch Thanh Nhan, lại đem cả người y ấn vào lồng ngực mình. 

"Không ngủ được sao?"

Kỷ Ninh nói, môi hôn lên chóp mũi y.

"Là đột nhiên tỉnh. Kỷ Ninh, ta vừa mơ thấy một giấc mộng."

"Vậy sao?"

Kỷ Ninh vừa nói, mí mắt vừa chầm chậm hạ xuống. Tiếng trả lời này cũng mang theo mơ hồ buồn ngủ. 

"Ta mơ thấy sự tình mười năm về trước."

Kỷ Ninh mở bừng mắt ra. Buồn ngủ lúc trước hoàn toàn bay biến hết. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Bạch Thanh Nhan, thanh âm cũng pha một tia hoảng loạn.

"Ngươi mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy ngươi gϊếŧ chết các thám báo khác, chỉ vì bảo vệ ta. Mơ thấy ngươi trở lại trong sơn động..."

"Sau đó thì sao?"

Thanh âm kia băng lãnh. Thế nhưng Bạch Thanh Nhan nép trong lòng Kỷ Ninh, không phát giác ra điểm gì dị thường. Y nhẹ giọng đáp: 
"Không có sau đó. Ta một chút cũng không nhớ nổi, ngay cả trong mơ... Cũng không có sau đó."

"Nhưng ta cuối cùng cũng biết, những gì ngươi nói đều là sự thật. Chúng ta thực sự là một đôi tình nhân. Chúng ta như vậy thực sự rất tốt... Yêu đối phương như vậy."

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh. Chẳng biết vì sao, ánh mắt người nọ nặng nề, nhưng cũng thật giống như hạ quyết tâm nào đó.

"Bạch Thanh Nhan."

"..."

"Ngoại trừ giấc mộng này, những chuyện đã qua, ngươi một chút cũng không nhớ ra đúng không?"

"Ta rất xin lỗi "

"Không cần xin lỗi."

Ánh mắt Kỷ Ninh mỗi lúc một thêm thâm trầm. Thiếu niên Kỷ Ninh trong mộng của Bạch Thanh Nhan khi nãy kia, rõ ràng trong ánh mắt phảng phất tinh quang. Nhưng người trước mặt này, ánh mắt lại như thể màn đêm đen đặc, không trăng không sao. 
Chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Tựa hồ người trước mắt này rất có thể sẽ làm ra hành động hung ác tàn bạo với y. Chính y cũng cảm thấy hoang đường... Kỷ Ninh đối xử với y cẩn thận nâng niu, tình sâu như biển, sao có thể làm tổn thương y được?

Song nhìn biểu tình kia, lạnh lẽo trong lòng y không giảm, ngược lại còn tăng lên.

Kỷ Ninh lại chỉ là đem y ôm vào trong ngực. 

"Không nhớ ra được cũng không sao. Ta sẽ đem chuyện giữa chúng ta kể lại cho ngươi một chút. Ta ngươi là ái nhân, vốn nên như vậy. Ngươi ngược lại chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là tốt rồi, những chuyện vô dụng khác không cần suy nghĩ nhiều. Không nhớ ra được thì cũng không cần nghĩ tới nữa." 

"Vì sao?"

"Không có gì. Chỉ là, ta vừa nghiêm túc suy nghĩ lại mấy năm nay chúng ta trải qua..." Kỷ Ninh ngập ngừng, thần tình khó lường. Nhưng mở miệng lần nữa, thanh âm hắn lại hết sức ôn nhu:
"Ta nghĩ, ta nên chính miệng kể cho ngươi nghe." 

"Sự tình giữa chúng ta?" 

"Phải, sự tình giữa chúng ta. Ngươi chỉ cần tin ta là tốt rồi. Nếu có người ngoài nói lung tung, ngươi cũng không cần để ý."

"..."

"Mười năm này, ta ngươi ý hợp tâm đầu, thủy chung không đổi, chưa từng chia lìa. Dù có phân cách hai nơi, vẫn như cũ trong lòng chỉ có lẫn nhau. Hiện tại ngươi không nhớ ra, vậy cũng chẳng có vấn đề gì. Cả quãng đời còn lại, ngươi đều sẽ chỉ cùng ta ở chung một chỗ." 

... Những âm mưu, phản bội, lợi dụng, những máu chảy thành sông, vậy để chúng nương theo gió rồi biến mất. Ngươi đã không nhớ ra được, vậy coi như chúng chưa từng tồn tại. Ta sẽ đem chuyện giữa ta và ngươi nói cho ngươi, dựa theo bộ dáng ta thích.

... Có lẽ, ngươi cũng sẽ thích. Không có âm mưu, không có phản bội, không có ngươi tự tay đâm ta một đao, cũng không có ta từng vết từng vết khắc lên thương tích trên người ngươi. Chỉ còn mười năm trước ôn nhu cùng ngọt ngào, vĩnh viễn tồn tại giữa chúng ta.
... Ta đã từng hy vọng ngươi đáp ứng ta, mỗi lần tỉnh giấc đều có thể thấy gương mặt của ngươi. Nhưng bây giờ, ta đổi ý rồi. Ta sẽ buộc chặt ngươi trong tâm khảm, vĩnh viễn không cách nào rời đi. Kiếp này đã định trước, ta ngươi mỗi khi thức giấc, đều chỉ có thể thấy được mặt nhau.

Tốt nhất ngươi nên vì ta mà làm một chuyện, chính là tin lời ta nói. Tốt nhất những thứ không nên nhớ lại, thì đừng bao giờ nghĩ tới.

Trong đầu hàng nghìn, hàng vạn chữ, lại không để lộ ra lấy một chút. Kỷ Ninh dịu dàng hôn lên gương mặt Bạch Thanh Nhan, đem người này giam cầm trong lồng ngực. Có lẽ là bởi dùng sức hơi mạnh, hắn đột nhiên nghe được một tiếng "tách". 

Hắn không hề hay biết, đó là một quả thông đã sớm khô khốc, cuối cùng không chịu nổi sự ăn mòn của thời gian, ở trong chiếc hộp lưu trữ ký ức, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Sắc trời nhợt nhạt. Bất tri bất giác, Kỷ Ninh đã cùng Bạch Thanh Nhan nói chuyện cả một đêm. 

Mới tờ mờ sáng, không khí lành lạnh. Bạch Thanh Nhan để chân trần, ngồi bó gối trên giường.

"Hóa ra là như vậy."

Bạch Thanh Nhan thở dài:

"Khi nãy ngươi kể chuyện giữa chúng ta cho ta nghe, trong lòng ta chỉ cảm thấy kinh tâm động phách*. Hóa ra chúng ta mười năm này thủy chung một lòng, chưa bao giờ chia ly. Ngay cả ngươi phải mai danh ẩn tích, quay về Lang Nghiệp tòng quân, cũng chưa từng ngưng thư từ qua lại... Chúng ta như vậy thật tốt, trong lòng hai người đều có đối phương. Đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, hết lần này tới lần khác đẩy chúng ta vào tranh đấu giữa Lang Nghiệp và Ngọc Dao."

*Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía, choáng ngợp.

Kỷ Ninh ngồi ở trên sàn, ngẩng đầu nhìn y, duỗi tay kéo đôi chân trần của y vào trong lòng, như thể sợ y lại nhiễm thêm một chút lạnh. Lúc sau, hắn mới nói tiếp: 
"Không sai. Nhưng cho dù là thời điểm gian nan nhất, ta ngươi lúc đó cũng chưa từng phản bội lừa gạt. Hiện tại, chiến sự đã xong, ngươi ta cuối cùng cũng ở cùng một chỗ. Sau này ngươi không cần lo lắng những chuyện khác, an tâm ở bên cạnh ta dưỡng bệnh. Chờ ngươi khỏe lại rồi, ta liền dẫn ngươi đi tất cả những danh lam thắng cảnh. Ý của ngươi thế nào?"

Bạch Thanh Nhan rũ mi mắt xuống.

"Tốt, tất nhiên là rất tốt. Chỉ là trong lòng ta vẫn còn có chút lo lắng..."

"Sao vậy?"

"Những Hoàng thất thân tộc của ta, thật sự không thấy một ai, cũng không tra ra đã tới phương nào sao? Còn bách tính Đồ Đô thành, sau đó như thế nào?"

Hai tay Kỷ Ninh vốn đang đặt trên đôi chân ngọc tú khí* của Bạch Thanh Nhan, ngón tay vuốt dọc từ trên xuống. Nghe được câu này, động tác lập tức ngừng lại. Nhưng ngay sau đó lại khôi phục động tác, ngữ khí càng như không có việc gì.
*Tú khí: Khí tốt, đại ý thanh tú.

"Thời điểm công phá Đồ Đô thành, chỉ có một mình ngươi ở cửa thành nghênh địch. Nếu không phải người chỉ huy binh mã là ta, cứu ngươi xuống dưới, chỉ sợ ngươi đã chết trận tại chỗ. Những thân tộc của ngươi, một kẻ ta cũng không thấy. Về phần bách tính, chúng ta phải rời đi gấp, liền xuyên thành mà đi, buông tha cho bọn họ. Lúc này có lẽ vẫn sinh hoạt trong thành đi."

Bạch Thanh Nhan gật đầu, tựa hồ đã vơi đi sầu lo. Lúc này, y mới phát hiện tay Kỷ Ninh chậm rãi dời lên, một đường tác quái, đã gần chạm tới đùi y. Bất giác có điểm không được tự nhiên, y nhẹ giọng gọi:

"Kỷ Ninh..."

"Ngươi gọi ta là gì?"

"..."

Kỷ Ninh dựng thẳng người lên, hai chân như cũ nửa quỳ trên mặt đất, độ cao này vừa khiến hắn có thể chạm tới cổ Bạch Thanh Nhan. Hắn hơi rướn người, hôn lên yết hầu Bạch Thanh Nhan, môi mơn trớn dọc theo nét cằm. Tai nghe hô hấp Bạch Thanh Nhan càng lúc càng dồn dập, hắn đem chân người kia đặt lên vai mình.
"Ngươi luôn luôn, gọi ta là 'Kỷ lang'..."

"Ta..."

"Ban đầu là bởi da mặt mỏng, không gọi ra miệng. Nhưng sau này, ta ngươi làm ái nhân mười năm... Cũng không còn gì để ngượng ngùng."

Kỷ Ninh vừa nói, vừa dọc theo cần cổ người nọ một đường hôn xuống dưới.

"... A!"

"Dù sao ta ngươi, sự tình như vậy cũng không biết đã làm qua bao nhiêu lần..."

[Lược đoạn này]