Chương 92. Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?

Trong lòng Kỷ Ninh lại canh cánh một chuyện khác.

Quãng đời còn lại đoạt được từ miệng sói của Bạch Thanh Nhan này, thực sự khiến hắn sợ hãi. Trong nháy mắt, hắn bất kể thù oán gì cũng chẳng còn muốn báo nữa, chỉ thầm nghĩ phải khóa chặt, phải cầm tù người nọ bên cạnh mình, một khắc cũng không thể rời khỏi.

Hiện tại, có vẻ như Bạch Thanh Nhan tín nhiệm có thừa đối với hắn. Kỷ Ninh nhịn không được lộ ra nét tươi cười. 

Duy chỉ có một mối tai họa ngầm... Bạch Thanh Nhan, thực sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện ngày trước sao?

Kỷ Ninh vẫn không yên lòng. Bây giờ, đại khái chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của đại phu mới có thể bảo đảm. Hắn nhất định phải tìm một biện pháp vẹn toàn, khiến Lộc Minh Sơn thay hắn đem ký ức của Bạch Thanh Nhan triệt để niêm phong vào trong kho, không bao giờ mở ra nữa.


Quá khứ đã trải qua một hồi bóp méo, không nên và cũng không cần nhớ lại nữa. Chỉ cần tương lai sau này có thể ở cùng một chỗ, vậy là tốt rồi.

Một đêm khuya sau khi hạ trại, Lộc Minh Sơn bị Kỷ Ninh chặn lại ở một góc cực kỳ vắng vẻ.

Mấy ngày nay, tuy rằng Lộc Minh Sơn vẫn thường nhật tới tái khám cho Bạch Thanh Nhan, nhưng đều bị Kỷ Ninh bám đuôi từ đầu đến cuối. Cậu có muốn nói vài câu cùng Bạch Thanh Nhan cũng không tìm được cơ hội. Cậu sao có thể không biết, đây là Kỷ Ninh muốn dựng lên một bờ đê ngăn cách, đem Bạch Thanh Nhan vững vàng khống chế trong tay? 

Nhưng Bạch Thanh Nhan mất trí nhớ, y cũng đã chịu ngần ấy dằn vặt đau khổ trong hơn mười năm. Hiện tại, tưởng nhầm Kỷ Ninh thành ái nhân, ngược lại thêm vài phần tươi cười thư thái.

Lộc Minh Sơn thương xót y, song cảm thấy y chẳng biết còn sống được bao lâu. Không muốn xé toạc mộng đẹp của y, cho nên vẫn chưa vạch trần tình hình thực tế. Nhưng cũng chính bởi vậy, trong lòng cậu càng lúc càng chán ghét Kỷ Ninh.


Lúc này, cậu không nhịn được mà trừng mắt nhìn chằm chằm Kỷ Ninh. 

"Kỷ Tướng quân đây là có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tránh xa ra một chút, ta còn bận đi tra sách y thuật, cứu y một mạng!"

"Chuyện lúc trước, Bạch Thanh Nhan rốt cuộc có thể nhớ lại hay không? Y thực sự vĩnh viễn không nhớ ra được quá khứ giữa hai chúng ta?"

Lộc Minh Sơn vừa nghe, cho rằng Kỷ Ninh cuối cùng vẫn không cam lòng. Cậu lập tức nổi giận:

"Ta đã nói rồi, y bị thương nghiêm trọng, vì sao ngươi cứ năm lần bảy lượt nhất định phải bắt buộc y nhớ lại ngươi? Đối với y có chỗ nào tốt? Bây giờ ngươi lừa dối đùa bỡn y, lại vẫn chưa cam lòng? Nhất định phải để cho y biết đám chuyện cũ không chịu nổi này phải không? Nếu ngươi còn một chút xíuuuu lương tâm, thì bỏ qua cho y đi!"


"Vậy là, y không nhớ ra?"

"Nếu không có không thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ y, rất khó nhớ lại." 

"Vậy nếu, có những kẻ mắt để sau đầu lời ra lời vào với y thì sao? Như thế thì nên làm gì bây giờ?"

Lộc Minh Sơn nghe được ý tứ "Vậy nếu" của Kỷ Ninh, hô hấp nhất thời dồn dập:

"Kỷ Ninh! Ngươi vạn lần không nên vì bản thân tư lợi, cố ý đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ y! Nếu ngươi còn muốn để y sống lâu thêm mấy ngày, ngươi..." 

"Ngươi yên tâm. Ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào đi quấy rầy y. Không nhớ được thì không còn gì tốt hơn nữa."

Lời này nói ra hết sức bình ổn, không mang theo một tia gợn sóng. Lộc Minh Sơn trái lại có chút hoài nghi. Cậu nghi ngờ đánh giá Kỷ Ninh:

"Chẳng lẽ đột nhiên lương tâm ngươi thức tỉnh, định buông tha cho y?" 

Trên môi Kỷ Ninh vẽ ra một ý cười: 
"Ai nói ta sẽ buông tha cho y?"

Lộc Minh Sơn chợt cảm thấy trong lòng căng thẳng. Y nhìn Kỷ Ninh phía đối diện, Kỷ Ninh lại cười:

"Ngươi yên tâm, nhớ không ra cũng tốt. Ta sẽ từ từ đợi y. Bộ dáng y như vậy, thật ra ngoan ngoãn nghe lời hơn trước, ta cũng bớt phải lo lắng. Dù sao, ngoại trừ ở bên cạnh ta, y cũng không còn chỗ nào để đi."

Lộc Minh Sơn đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh. 

Như thể đây là lần đầu tiên biết Kỷ Ninh, Lộc Minh Sơn tỉ mỉ quan sát hắn. Chỉ cảm thấy mấy ngày nay Kỷ Ninh cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng. Trước đây khi Bạch Thanh Nhan hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lạị còn mất trí nhớ, Kỷ Ninh thoạt nhìn không chỉ từng tấc lòng đại loạn, hơn nữa còn hoang mang lo sợ, hồn phách chẳng khác nào đều bay theo Bạch Thanh Nhan, ngơ ngẩn như người mất hồn. Nhưng bây giờ, hắn không chỉ đã trấn định lại, thậm chí còn thêm vài phần lãnh khốc. 
Nhưng chuyện Kỷ Ninh vậy mà lại nghĩ Bạch Thanh Nhan mất trí nhớ thật tốt, Lộc Minh Sơn quả thực không hề nghĩ đến.

Lời này của Kỷ Ninh, là chưa từng coi Bạch Thanh Nhan là một võ tướng độc lập dũng mãnh mà đối đãi? Chẳng bằng nói rằng, không khác nào một con thú cưng. Chỉ cần luôn ngoan ngoãn chờ bên gối, chủ nhân sẽ lo lắng và đối xử tốt với nó. Nhưng tâm nguyện của thú cưng thì sao? Ai sẽ để tâm, ai sẽ coi trọng?

Lộc Minh Sơn chỉ cảm thấy mỉa mai. Cậu tặc lưỡi:

"Ngươi làm như vậy, liệu đã từng nghĩ tới cảm nhận của Bạch Thanh Nhan chưa? Người chính trực thanh cao như y, ngươi lại cứ như vậy lừa dối y, không sợ lương tâm sẽ cắn rứt sao?"

Nhưng thần sắc Kỷ Ninh lại hết sức tự nhiên.

"Bởi phần thanh cao chính trực này, y đã phải chịu biết bao nhiêu khổ, gánh biết bao nhiêu tội? Ta ngược lại hy vọng y có thể dựa vào ta, sống nhẹ nhàng thanh thản, không phải chịu những khổ sở đó. Hiện tại y không nhớ rõ phần 'chính trực thanh cao' này, ta ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt!" 
"Có là chuyện tốt hay không, nào đến phiên ngươi thay y quyết định?!"

Kỷ Ninh cười, thay đổi trọng tâm câu chuyện.

"Hôm nay ta đến không phải muốn nói với ngươi chuyện này. Lộc thần y, hàn độc trong người Bạch Thanh Nhan, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phải làm cách nào mới có thể giải quyết triệt để?"

"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến chuyện hàn độc?"

Bị Lộc Minh Sơn mỉa mai, Kỷ Ninh lại không chút tức giận. 

"Lộc thần y, ta biết ngươi trách ta khiến y nhiễm hàn tà, bệnh tình trở nặng. Đây quả thật là lỗi của ta, khiến y chịu không ít khổ sở. Thế nhưng ngươi cũng chớ nên vội tức giận với ta. Lúc này nếu như ta không thể cứu y, cũng sẽ không còn ai nguyện ý ở bên cạnh quản y. Bởi vậy, bây giờ ngươi có nổi giận với ta cũng không có tác dụng gì. Y cần thuốc nào? Chỉ cần ngươi nói ra, ta lập tức đi chuẩn bị." 
Lộc Minh Sơn biết Kỷ Ninh nói không sai. Mặc dù không cam tâm, cũng vẫn như cũ phải dựa vào các mối quan hệ và địa vị, tài lực của Kỷ Ninh để kéo dài tính mạng Bạch Thanh Nhan. Nhưng thân làm thầy thuốc chữa bệnh lại không cứu được mạng, chỉ kéo dài tính mạng thì biết kéo đến khi nào? 

Cậu nghiến răng nghiến lợi đem bệnh tình của Bạch Thanh Nhan nói ra một lượt. Kỷ Ninh nghe xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Bởi vậy, hàn độc của y đã thâm nhập vào đan điền của y từ mười năm trước? Khi đó ngươi đã làm gì? Vì sao không chữa triệt để cho y?"

"Ta đã sớm nói qua với ngươi, hàn độc này vốn là không có thuốc nào chữa được! Độc tính theo gân mạch di chuyển, nếu như tùy tiện ép độc tố ra ngoài còn có thể khiến hàn độc lan ra toàn bộ tĩnh mạch, không thể trừ khử hoàn toàn, vậy càng là mối họa thậm chí còn tệ hơn! Chỉ có thể tạm thời áp chế nó ở đan điền. Tuy rằng như vậy, hàn độc cũng vẫn một năm phát tác một lần. Mỗi lần phát tác, trong bụng như búa đao loạn khuấy. Nếu rơi vào một cơ thể yếu ớt, chỉ sợ người đó sẽ tự tay xé rách toàn bộ tạng phủ! Có khi không đợi đến khi hàn độc phát tác triệt để đã bị sống sờ sờ đau đến chết luôn!" 
Sắc mặt Kỷ Ninh trong nháy mắt thay đổi. Hắn thật không tưởng tượng nổi, hàn độc này lại có thể đáng sợ đến vậy!