Chương 95. Dược tiễn*

*Dược tiễn: 躍踐 Yuejian, thực sự mình cũng chẳng hiểu cụm từ này có nghĩa là gì. Đại khái nghĩa của từng từ theo thứ tự là "nhảy/háo hức, vui mừng" và "giẫm" ?? (๑•́ ₃ •̀๑) ?? Cầu cao nhân giúp mình giải thích tên chương này với ;;.;;

"Hắn..."

"Bất kể những gì hắn nói đều là muốn hãm hại ta, ly gián quan hệ giữa ta và ngươi. Ngươi đừng nên tin, đều không phải sự thật. Ta ngươi là ái nhân, mười năm nay chưa bao giờ chia cách. Ta đây yêu ngươi đến vậy, sao có thể gạt ngươi được chứ? Ngươi cũng vậy, trong lòng chỉ có ta, chúng ta vẫn như cá với nước*. Lần này ta cứu được ngươi từ chiến trường, cũng sẽ không chia lìa nữa. Mặc kệ người bên ngoài nói gì, ngươi cũng đừng nghe. Ngươi chỉ cần tin ta là được rồi."


*Như cá với nước: 蜜里调油 Nguyên văn là cái gì mà mật ong trong dầu ý, đại khái là gần gũi, thân thuộc, ý tứ cũng giống câu "Như cá với nước" .

Thời điểm Kỷ Ninh nói những lời này, thần sắc hết sức tự nhiên. Hắn lau sạch những vết bẩn trên mặt Bạch Thanh Nhan, nâng cằm Bạch Thanh Nhan lên, lần thứ hai cẩn thận quan sát vết thương trên mặt y.

"Lão già khốn khϊếp kia, dám xuống tay với ngươi nặng như vậy. Ngươi chờ một chút, ta lấy cao thoa cho ngươi."

"Không có việc gì." Bạch Thanh Nhan sờ sờ mặt mình, "Chỉ là bị xước xát ngoài da một chút, không có gì đáng ngại."

"Sao có thể như vậy được. Ta thấy sẽ rất đau lòng."

Kỷ Ninh đi lấy bình dược, ánh mắt Bạch Thanh Nhan vẫn dõi theo hắn. Sau khi nghe những lời của Kỷ Ninh, nghi ngờ trong lòng y không những không giảm, trái lại càng tăng lên. Nhìn cơ thể mình, vết roi chồng chéo vết đao, chưa kể tới từng mảng máu bầm lớn xanh xanh tím tím đan xen cùng một chỗ, cơ hồ chẳng còn lấy một phần da lành lặn. Những thứ này đều là vết thương mới. Nếu theo như lời Kỷ Ninh, chỉ một chút máu sưng đỏ trên mặt cũng không nhịn được, thì những vết thương này hắn cảm thấy thế nào?


Hơn nữa, phần lớn trong số đó thoạt nhìn đều không phải dấu vết do chiến trường tranh đấu lưu lại, ngược lại chẳng khác nào... Nô ɭệ bị chủ tử giáo huấn, làm nhục, mới có thể để lại những vết thương như vậy!

Kỷ Ninh đem thuốc mỡ tới, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên mặt Bạch Thanh Nhan. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, tuyệt không đau, chỉ cảm thấy một tia man mát thẩm thấu vào da thịt. Bạch Thanh Nhan hưởng thụ cảm giác mềm nhẹ này, nhắm mắt lại, khẽ nói:

"Kỷ Ninh, ngươi đau lòng ta tới vậy sao."

"Ta ngươi là ái nhân. Ta không đau lòng ngươi thì đau lòng ai?"

"Những vết thương trên người ta... Ngươi nhìn thấy có đau lòng không?"

Ngón tay Kỷ Ninh đang đặt trên vết thương của Bạch Thanh Nhan ấn mạnh một cái, nhưng lập tức khôi phục lại như thường. Bạch Thanh Nhan chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt của hai người va chạm nhau trên không trung. Thế nhưng, Kỷ Ninh lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. 


"Lý Đại nhân nói, vết roi trên người ta là do ngươi gây ra."

"Ta đã nói rồi, ngươi không nên tin gã."

"Cho nên, đó không phải là do ngươi gây ra?"

"Thời điểm ta cứu được ngươi trước cổng Đồ Đô thành, ngươi đã bị roi thương tổn. Đó là một tên lính mắt để sau đầu, ta đã lập tức gϊếŧ hắn. Từ nay về sau ngươi ở bên cạnh ta, sẽ không có kẻ nào dám mảy may thương tổn ngươi nữa. Ngươi không phải sợ, cứ việc an tâm dưỡng bệnh."

Nói xong, Kỷ Ninh lại quệt một lượng thuốc mỡ lên tay, thay Bạch Thanh Nhan thoa lên phần máu ứ đọng nho nhỏ trên mặt, động tác hết sức ôn nhu. Bạch Thanh Nhan lần thứ hai nhắm mắt lại, mặc cho hắn thoa thuốc.

Ánh mắt của y dịu ngoan như vậy. Chẳng ai biết y đang túm chặt vạt áo, mới có thể kiềm chế cả người không phát run. 

Tuy rằng đã mất đi một phần ký ức, nhưng y có mắt. Nhiều ngày như vậy, trong số binh lính Lang Nghiệp tại đây, y chưa từng thấy một người nào sử dụng roi. Bởi vũ khí của binh lính Lang Nghiệp chủ yếu là trường kiếm và đoản cung, một số ít binh chủng sử dụng kết hợp cả trường thương. Nhưng roi, tuyệt không ở trong số đó.
Trong toàn bộ đội ngũ chỉ có duy nhất một người có thể sở hữu trường tiên... Người đó là Kỷ Ninh.

"Gã còn nói, có một tù binh Ngọc Dao..." Bạch Thanh Nhan thay đổi trọng tâm câu chuyện, lại chỉ nói có nửa câu. Y mở mắt ra, không chớp một cái nhìn chằm chằm Kỷ Ninh.

Quả nhiên, cả khuôn mặt Kỷ Ninh đều căng thẳng, lại giả bộ mỉm cười:

"Vậy sao? Gã còn nói gì nữa không?"

"Không có, gã chỉ nói câu này, rằng có người mật báo, nhưng khi ta muốn hỏi chi tiết, gã liền không nói nữa." Kỷ Ninh rõ ràng bình tĩnh lại. Nhưng phần thả lỏng này vào trong mắt Bạch Thanh Nhan lại chẳng khác nào một đòn giáng mạnh, đâm thấu lồng ngực y.  

"Quả thực có một kẻ phản bội Ngọc Dao không biết điều, mật báo với chúng ta. Nhưng đó là sự tình ở Đồ Đô thành, bây giờ ngươi mất đi ký ức, đại khái là không nhớ rõ."  
"Ta còn tưởng rằng là có người Ngọc Dao đi theo đội ngũ của chúng ta. Nếu quả thật là có, bọn họ sẽ nói gì về ngươi và ta. Liệu có cho rằng ta đã phản bội cố quốc, cam tâm làm một tên nô ɭệ cho ngươi?"

Động tác bôi thuốc của Kỷ Ninh không dừng lại hoàn toàn. Ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống, cuối cùng đối diện với ánh mắt Bạch Thanh Nhan.

"Thanh Nhan, có phải lại có người nói gì đó với ngươi phải không?" 

"Không có. Ta chỉ là có chút lo lắng..."

"Những lo lắng này của ngươi chẳng cần thiết chút nào. Chúng ta là ái nhân. Ngay cả không vì ngươi, ta cũng không bắt những người Ngọc Dao này. Cái gì mà nô ɭệ, toàn những lời vô căn cứ! Ta ở một chỗ cùng ngươi hơn mười năm... Lẽ nào ngươi tình nguyện nghe Lý Đại nhân thuận miệng nói bậy cũng nhất định không chịu tin tưởng ta sao?!"
"Không có, ta tin ngươi."

"Ngươi yên tâm đi. Sẽ không có kẻ nào dám lời ra lời vào về chúng ta. Nếu như có..." Ánh mắt Kỷ Ninh tối sầm lại, "Ta cũng sẽ làm cho bọn chúng triệt để câm miệng."

Bạch Thanh Nhan gật đầu. Y vươn hai tay, chậm rãi ôm chặt lấy hông Kỷ Ninh.

Y không ngoài dự tính, chạm tới một vật khác.

Đó là trường tiên của Kỷ Ninh, mười năm nay chưa từng rời khỏi người, vẫn luôn đeo bên thắt lưng.

Bàn tay Bạch Thanh Nhan bao quanh cán roi, hơi dùng sức nắm chặt nó trong tay. Vùi đầu trong lồng ngực Kỷ Ninh, thanh âm của y cũng nhuốm chút sầu muộn, có chút méo mó.

"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Nếu không tin ngươi, trên đời này ta còn có thể tin tưởng ai được nữa?"

Bên ngoài xe ngựa huyên náo một hồi lâu mới dẹp loạn xong. Bạch Thanh Nhan vốn tưởng rằng Kỷ Ninh sẽ đi thu thập tàn cuộc, lại không ngờ được Kỷ Ninh vẫn ở cạnh y đến đêm khuya. 
Canh ba nguyệt hạ, thinh không một mảnh tĩnh lặng. Bạch Thanh Nhan vùi đầu trong lòng Kỷ Ninh, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ. Đúng lúc này, ngoài cửa xe lại vang lên thanh âm một người:

"Kỷ Tướng quân quả nhiên can đảm. Ta thế nào cũng không ngờ được phương pháp diệt khẩu của ngươi thế mà không phải hạ độc trong phòng tối, cũng chẳng phải dùng sói tuyết gϊếŧ người mà lại là giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người một đao chém chết!"

Người kia là Nhiễm Trần. Kỷ Ninh sớm đoán được hắn sẽ đến, buông Bạch Thanh Nhan đặt trên giường, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài. 

"Nhiễm Giám quân. Thế nào, là tới để hả hê, hay là tới uy hϊếp ta?"

"Ta đã sớm nói, ta muốn cùng Kỷ Tướng quân hợp tác. Chẳng qua là bất đắc dĩ ngươi không chịu tin ta. Vậy ta đây sẽ thể hiện thành ý của mình... Tỷ như Bạch Thanh Nhan trong xe, bây giờ đã mất ký ức. Cực hình lúc trước ngươi tra tấn y đều không tính toán đến nữa, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó. Kỷ Tướng quân, ta sẽ cẩn thận giữ mồm giữ miệng, không nhiều lời với y... Ngay cả Lộc Minh Sơn và Long Dã, ta cũng sẽ dặn dò không để bọn họ lắm miệng. Hoàng huynh ta bên kia, ngày mai khi hắn đến, ta cũng sẽ giữ cái miệng này, không nói gì với hắn. Kỷ Tướng quân, phần thành ý này của ta, có đủ sức nặng không?"
"Ngươi nhỏ tiếng một chút." Thanh âm của Kỷ Ninh của vang lên, "Bạch Thanh Nhan đang ngủ, ngươi muốn đánh thức y sao? Chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Nói đoạn, tiếng bước chân hai người vang lên, từ từ đi xa.

Bên trong xe ngựa, Bạch Thanh Nhan mở bừng mắt. Ánh mắt y hoàn toàn thanh tỉnh, nào có nửa phần buồn ngủ?