"Là anh?" Dạ Cô Tinh vô cùng kinh ngạc nhướng mày.

Gương mặt Chử Vưu u ám, lặp lại: "Xuống xe."

"Anh đang ra lệnh cho tôi?" Đôi mắt sáng lạnh lùng, sắc mặt lạnh lẽo.

Cô nể anh ta là đối tác của An Tuyển Hoàng, cho nên mới không chĩa súng vào anh ta, nhưng không có nghĩa anh ta có thể lên mặt với cô.

Trong lòng Chử Vưu đang tích tụ một hồi, buổi sáng để vụt mất người, anh ta phải coi giữ trên con đường buộc phải đi qua để về biệt thự này, đợi cả một ngày! Chưa nói đến phải từ bỏ mấy cuộc làm ăn trị giá trăm triệu trong tay, còn phải dùng máu nuôi đám muỗi ở nơi hoang sơn hẻo lánh này!

Anh ta cảm thấy chắc chắn là mình điên rồi!

Thế nhưng, nếu như không làm cho rõ sự tình, anh ta cảm thấy mình còn sẽ điên nhanh hơn!

Lão già đáng ghét nhà anh ta đã gọi điện thoại tới thúc giục, anh ta buộc phải đẩy nhanh tiến độ, làm cho rõ ràng chân tướng!

Giống như không hài lòng với giọng điệu đương nhiên này của người đàn ông, Dạ Cô Tinh chỉ mở xuống nửa cửa sổ xe, lại không có chút động tác xuống xe nào.

Chử Vưu bất đắc dĩ, thật là một người phụ nữ tính toán chi li, giống y hệt tên ma cà rồng An Tuyển Hoàng kia, chẳng trách hai người này lại ở bên nhau.

Được! Anh ta nhịn!

Chậm rãi cười, sắc mặt đen sì đột nhiên biến thành một vị hoàng tử, nghi thức chuẩn của một quý ông: "Cô gái xinh đẹp này, có thể mời cô xuống xe nói chuyện một chút không?"

Dạ Cô Tinh nói thầm trong lòng “cái đồ giả tạo”, sau đó xuống xe như anh ta mong muốn.

"Nói đi, có chuyện gì?" Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày, trời đã tối, chỉ có đèn xe chiếu sáng, xung quanh là một mảnh đen nhánh.

Chử Vưu tiến lên hai bước, giam giữ cô giữa đầu xe và thân thể mình, sắc mặt Dạ Cô Tinh căng thẳng, toàn bộ tinh thần bật chế độ đề phòng, lại chợt nghe thấy người đàn ông nặng nề mở miệng, rõ ràng từng chữ—— "Rốt, cuộc, cô, là, ai?"

...

Theo sắc trời càng ngày càng tối, sắc mặt của người đàn ông trong biệt thự cũng càng ngày càng trầm xuống.

Minh Chiêu và Minh Triệt mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Nguyệt Vô Tình và Tư Kình Dận thông minh, mượn cớ có chuyện cần xử lý rồi chuồn mất.

Nhìn về phía bóng dáng mảnh mai đang dần tiến vào cửa, hai người bỗng dưng thở phào một cái, đồng thanh hô: "Cô Dạ." Giọng to, thái độ cung kính, thậm chí còn mang theo vẻ cảm kích.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, biết người đàn ông nhà mình lại đang làm máy điều hỏa tỏa hơi lạnh miễn phí rồi.

Minh Chiêu và Minh Triệt thấy thế, rất tự giác lui xuống, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi...

Dạ Cô Tinh thay giày, đi tới ngồi xuống cạnh anh, đang chuẩn bị mở miệng lại bị người đàn ông một tay kéo tới, trong nháy liền vào một cái ôm ấm áp.

"Muộn rồi." Giọng anh nặng nề, rất là không hài lòng.

Dạ Cô Tinh thoải mái cọ cọ, nhẹ nhàng đáp “ừm” một tiếng, hiển nhiên rất hưởng thụ cái ôm của anh, sự mệt mỏi giữa hai chân mày cũng biến mất, một niềm vui dần nhen nhóm: "Lần sau sẽ không như thế nữa."

Hôn trộn cô một cái, khóe môi người đàn ông hơi cong lên, cụng vào vầng trán bóng loáng của cô, thả khí nóng: "Rất vui sao?"

"Ừ!" Dạ Cô Tinh gật gật đầu, ngày hôm nay thu hoạch được không ít.

"Bởi vì diệt bang Cá Mập?"

Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thủ đô là địa bàn của An Tuyển Hoàng, nhất cử nhất động của cô đương nhiên không thoát được khỏi tầm mắt của anh, mỉm cười nhướng mày, đôi mắt đen trong veo bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông: "Tiếc à?"

An Tuyển Hoàng than nhẹ một tiếng: "Cô bé ngốc, nếu như em muốn, mười cái thủ đô anh cũng cho em."

Mũi Dạ Cô Tinh chợt thấy cay cay, nếu em muốn, anh sẽ cho, người đàn ông này...

Ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông dần dần dịu lại, đó là vẻ mặt chỉ lộ ra với duy nhất cô gái trong lòng, anh biết sự cố gắng của cô, cũng biết sự kiên trì của cô, cô không phải bông hoa trong nhà kính, cũng không phải chim trong lồng sắt, cô là chú chim ưng bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, mà anh, cam nguyện hộ tống cô, chỉ vì để cho cô có thể bay cao xa hơn...

Anh nói: "Giữa chúng ta, không phân biệt anh và em."

Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh suýt nữa đến muộn.

Có lẽ là bầu không khí tối qua quá mức tốt đẹp, có lẽ là tìm được người thân khiến cô quá vui sướng, có lẽ là lời hứa hẹn của anh quá mức cảm động, hai người bọn họ lăn qua lăn lại như điên đến tận nửa đêm.

"Ngoan nào, dậy thôi..." Nụ hôn của người đàn ông vẫn có chút nóng rực, dạo chơi trên cần cổ cô, thả khí nóng, nhẹ nhàng vuốt ve từ đầu tới cuối.

"Ưm... Đừng nghịch em..." Cô rất buồn ngủ.

"Không phải là em phải đi thi sao..." Hôn liên tục, xen lẫn với hơi thở gấp gáp.

Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt ra, điều đầu tiên lọt vào mắt cô là vẻ mặt thoả mãn của người đàn ông, nắm lấy đồng hồ báo thức, kinh ngạc bật dậy: "Toang rồi toang rồi... muộn giờ rồi..."

Một đường lái xe chạy như bay, cuối cùng cũng vào được phòng thi ngay khi tiếng chuông vang lên.

Giám thị vẻ mặt nghiêm túc: "Này em, em muộn giờ rồi đó! Mau tìm chỗ ngồi xuống đi, chuẩn bị phát đề thi rồi."

Dạ Cô Tinh sờ mũi một cái, chọn một chỗ gần đó ngồi xuống, ngáp liên tục vài cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung, vừa nhìn đã biết là đang buồn ngủ.

Giám thị nhìn tháy hết, vẻ mặt có chút ngán ngẩm chẳng buồn nói, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ, giới trẻ bây giờ, thật sự là càng ngày càng kỳ cục, đi thi mà cũng ngủ quên cho được!

Tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, tất cả đều đồng loạt nhấc bút, tập trung tinh thần bắt đầu làm bài, đại học Bắc Kinh là trường giỏi thứ nhất thứ nhì của Trung Quốc, đương nhiên không thiếu những thành phần hay được gọi với cái tên ‘con nhà người ta’, sinh viên giỏi có, nhưng mà sinh viên dốt cũng có, nhưng cái dốt của người ta mang ra chỗ khác cũng là đứng top đầu đó, về tổng thể thì trình độ năng lực đều rất cao.

Nhưng Dạ Cô Tinh lại không giống vậy, cô không vội vàng cầm bút lên làm bài, mà là lướt nhanh qua các câu hỏi một lần.

Môn thi đầu tiên là Cơ học lượng tử, tuy rằng vật lý nguyên tử xem như xếp trước khóa học cơ bản, thế nhưng lượng tử lại là một hệ thống cực lớn, độ khó cũng tăng lên không chỉ một bậc.

Bài thi tổng cộng có ba loại câu hỏi: điền vào chỗ trống, tính toán, thí nghiệm.

Khi xem lướt qua một lần, Dạ Cô Tinh phát hiện, phần thí nghiệm vốn luôn khó nhất nên chọn để làm cuối cùng lần này lại cực kỳ đơn giản, ngược lại thì phần điền vào chỗ trống ở ngay đầu tiên, độ khó tương đối cao, có thể thấy cô cũng không chắc chắn làm hết được.

Theo nguyên tắc dễ trước khó sau, cô quyết định làm phần thí nghiệm trước, quả nhiên, hành văn liền mạch lưu loát, không chút chướng ngại nào.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại thấy ai nấy cũng đều cau có mặt mày, cắn bút suy nghĩ.

Tiếp đến chuyển sang giải quyết phần tính toán, độ khó vừa phải, đối với cô mà nói không tính là khó khăn gì, dễ dàng giải quyết.

Cuối cùng chỉ còn lại phần bài điền vào chỗ trống đầy rẫy bẫy cạm bẫy giết người không đền mạng, liếc mắt nhìn cột mệnh đề ở đầu đề thi, lại thấy ba chữ "Diêm Đông Bình" to đùng ở bên trên, Dạ Cô Tinh âm thầm lắc đầu, đề bài Diêm Đông Bình ra nổi tiếng là gian xảo, mỗi lần ông ra đề là sinh viên đều ngủm một lượt, có thể nói "Diệt tuyệt sư thúc" là cơn ác mộng của cả cái khoa vật lý hạt nhân!

Từng bước từng bước tính toán theo công thức suy luận, Dạ Cô Tinh phát hiện càng là câu hỏi phức tạp thì lối suy luận lại càng đơn giản, nhưng bước ngoặt tư duy trong đó lại tương đối khéo léo, nói cách khác, nếu như bạn nghĩ ra được nên làm bằng cách nào thì đề bài không khác gì phép cộng trừ của sinh viên tiểu học, nhưng nếu không nghĩ ra, vậy cũng chỉ có thể khoanh tay bó gối chịu chết.

Quả nhiên không phụ cái tên "gian xảo"!

Thật ra, từ đầu tới giờ giám thị vẫn luôn chú ý tới Dạ Cô Tinh, thấy cô lật tới lật lui đề thi, lúc thì lắc đầu, lúc thì thở dài, trong quá trình làm bài còn ngáp liên tục, sự thất vọng trong đôi mắt lại càng sâu, xem ra lại là một sinh viên không nghiêm túc.

Suy nghĩ của người khác tất nhiên Dạ Cô Tinh chẳng biết, lúc này, cô đang đấu trí đấu dũng với hai chỗ trống cuối cùng, đã tròn hai mươi phút trôi qua, cô đã tính không dưới mười lần, nhưng kết quả giải ra lại mâu thuẫn với điều kiện đề bài cho, trầm ngâm trong chớp mắt, cuối viết viết xuống—— "Mâu thuẫn với điều kiện, đề không có cách giải."

Sau đó, lưu loát đứng dậy, nộp bài thi, đi ra khỏi phòng thi.

Mọi người đang múa bút thành văn không hẹn mà cùng ngẩng đầu, lại chỉ thấy bóng lưng thon dài thẳng tắp của cô, từ từ biến mất khỏi cánh cửa lớn của phòng thi, nhưng cũng chỉ ngơ ngác một giây, sau đó lại vùi đầu tiếp tục làm bài, chỉ là ngòi bút lại càng trở nên nặng nề.

Vị giám thị kia cũng là mắt chữ A miệng chữ O, nhưng ngay sau đó lại chỉ là lắc đầu thở dài, cứ cho như là không biết làm đi chăng nữa thì cũng không được qua loa như vậy chứ...

"Ặc——" Hít vào một ngụm khí lạnh, giám khảo trợn to mắt, lật qua lật lại tờ bài thi trong tay nhìn hai lần, lần thứ nhất, chỉ cảm thấy trên tờ bài thi dày đặc chữ, lại vô cùng tinh tế, cảnh đẹp ý vui, lần thứ hai đọc kỹ mới phát hiện, tư duy rõ ràng, xuất sắc!

Bà cũng là giảng viên của khoa vật lý, đương nhiên có thể đánh giá tính đúng đắn của đề thi này, nhanh chóng lật sang bên phần điền vào chỗ trống, ánh mắt dừng lại ở câu hỏi cuối cùng, lại thấy—— "Mâu thuẫn với điều kiện, đề không có cách giải."

Lúc này, trong lòng Chu Lê đã hết sức kinh ngạc rồi. Đề bài thi cuối kỳ lần này là do giáo sư Diêm toàn quyền phụ trách, sau khi đề thi được đưa ra, giảng viên của cả khoa đã xét duyệt, làm cả đề từ đầu tới cuối một lượt, rất nhiều giảng viên cốt cán có thâm niên cũng đều bị mắc vào phần thi điền vào chỗ trống tưởng như đơn giản này, ngay cả bà cũng không phải ngoại lệ!

Đây rõ ràng là sai đề! Đáp án giải ra theo lối suy nghĩ thông thường có mâu thuẫn với điều kiện của đề bài, cho nên hoàn toàn không có cách giải!

Lúc đó giảng viên của cả khoa tụ chung lại một chỗ thảo luận, tất cả đều đồng ý chọn bỏ câu này đi, nhưng Diêm Đông Bình lại cho là nên để lại, lý do là—— bồi dưỡng khả năng tư duy của sinh viên!

Chỉ có có người dám chất vấn với quyền uy, mới dám khiêu chiến quyền uy, cuối cùng đột phá quyền uy, tự trở thành một trường phái riêng!

Bà cho rằng, không ai có thể làm được, nhưng không ngờ...

Môn thi tiếp theo là “Điện động lực học”, môn này đào sâu về “Điện từ học”, lý luận hay thí nghiệm cũng đều được xem trọng, đối với Dạ Cô Tinh mà nói cũng không phải môn học khó khăn gì, cho nên sau bốn mươi lăm phút thi, Dạ Cô Tinh đã nộp bài thi rồi rời đi.

Lúc nhận được cuộc gọi của Vu Sâm, Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, chưa tới mười một giờ, môn thi buổi chiều ba giờ mới bắt đầu, bởi vậy thời gian rất đầy đủ, nên hẹn với Vu Sâm ở Minh Uyển.

"Minh Uyển" từng là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp trực thuộc câu lạc bộ Hải Long, bây giờ đương nhiên đã thuộc về dưới trướng Bang Ám Dạ, lần trước gặp Kha Khánh Sơn cũng là ở đây, các biện pháp an ninh đã chuẩn bị xong, tính bảo mật rất cao, rất thích hợp để bàn việc.

Lúc Dạ Cô Tinh đến, Vu Sâm đã pha trà đợi cô, bên cạnh còn có Vương Trực lẽ ra đang trấn giữ ở thành phố A chăm lo cho Dạ Xã.

Hai người thấy cô đến, lập tức đứng dậy, cung kính chào: "Cô chủ."

Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: "Ngồi đi."

Hai người lại ngồi xuống. Vu Sâm đưa một cốc nước lọc ấm đến cạnh tay cô, Dạ Cô Tinh hơi cảm động trước với sự săn sóc cẩn thận tỉ mỉ của anh ta, lại nói, Vu Sâm là người đầu tiên biết cô mang thai, thế nhưng lại không hề chủ động hỏi một câu nào, giống như tất cả những quyết định của cô, anh ta đều vâng theo, thậm chí đến mức... bao dung.

Vu Sâm đi theo cô lâu nhất, từ khi cô trắng tay, bắt đầu bằng con số không cũng vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ cô vô điều kiện, cho nên, mặc dù sau lại có Vương Trực, Đàm Hào, thêm cả đám người Tôn Nghị, nhưng trong lòng Dạ Cô Tinh, địa vị của Vu Sâm chung quy vẫn là có sự khác biệt.

Thế nhưng trong lòng Vu Sâm, sứ mệnh của anh ta lẽ ra nên giết Long Vương, báo thù cho gia đình xong thì đặt một dấu chấm hết, nhưng sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh khiến anh ta có mong muốn sống tiếp, vì vậy, mạng của anh ta là Dạ Cô Tinh cho.

Nửa đời trước, anh ta sống vì thù hận; Nửa đời sau, anh ta muốn sống vì cô.

Không phải là chưa từng rung động, thế nhưng cô quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cho anh ta tự ti mặc cảm, vậy nên, anh ta chọn đi theo cô, nhìn cô giương cánh bay cao, mà điều anh ta cần làm, là phải cố gắng hết sức để bảo vệ cô bằng xương bằng thịt mỏng manh của mình khi sóng gió đang ập đến!

Cuộc đời này, không hối hận, không nuối tiếc.

Dạ Cô Tinh nhìn thấy Vương Trực thì vô cùng kinh ngạc nhướng mày: "Sao cậu lại ở đây?"

Vương Trực sờ sờ cái trán sáng loáng của mình, cười hì hì, ánh sáng phấn khích trong đôi mắt lóe lên: "Cô chủ, lần này tôi về đây là để báo cáo tin tốt!"

"Cậu nói xem."

Vu Sâm đưa tới tấm thiệp mời màu trà xanh có viền mạ vàng, Dạ Cô Tinh mở ra, lướt nhanh qua: "Hội nghị thượng đỉnh hắc đạo phía Nam?"

"Lần này Dạ Xã cũng nhận được lời mời!" Dạ Cô Tinh có thể hiểu được sự hưng phấn của Vương Trực, dù sao có thể nhận được lời mời đều là những bang hội có ảnh hưởng nhất định trong giới hắc đạo phía Nam!

So với sự hưng phấn của Vương Trực, giữa lông mày của Vu Sâm có chút nặng nề, Dạ Cô Tinh cũng rơi vào trầm tư.

Tuy Dạ Xã liên tục bành trướng, đã chiếm được Giang Tây và hai thành phố A, B, trước mắt đang tiến quân đến thành phố H, nhưng dựa vào thế lực ở phía Nam, chút bản lĩnh của Dạ Xã, căn bản không đủ nhìn, tựa như quân tạp nham trong bộ đội chính quy, bị người khác coi thường là điều bình thường.

Thế nhưng, lần này thiệp mời lại phát đến trên tay Dạ Xã, khiến hai người phải suy nghĩ nhiều.

Vương Trực vừa thấy vẻ mặt nhíu mày suy nghĩ sâu xa của hai người, giống như bị tạt một chậu nước lạnh lên đầu, đúng vậy! Cậu ta chỉ biết hưng phấn, vừa nhận được thiệp mời liền lập tức chạy tới thủ đô, căn bản không nghĩ sâu xa, lúc này phản ứng lại, mới cảnh giác, lai giả bất thiện!

"Cô chủ, vậy, vậy phải làm sao đây..."

Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi, trong đôi mắt đen láy hiện lên hứng thú, dưới đáy mặt lại là sự nghiêm nghị: "Nếu người ta đã gửi thiệp mời tới tận tay chúng ta rồi, không đi tìm tòi đến cuối thì làm sao xứng với tấm lòng của những người có dụng ý xấu xa? "

Lần hội nghị thượng đỉnh này, người sáng suốt vừa nhìn là biết có mờ ám, Dạ Cô Tinh đương nhiên không chỉ muốn tham gia góp vui, nếu đã mời cô tới, không đánh đổi với cái giá phải trả tương ứng làm sao được?

Địa điểm mở hội nghị thượng đỉnh ấn định ở thành phố Z phía Nam, cùng một thành phố với cuộc thi vật lý hạt nhân lần trước Diêm Đông Bình nhắc tới, mà thời gian vừa đúng vào cuối tháng một, bằng cách này, nó giúp cô hạn chế được rất nhiều phiền phức.

Sau khi bàn bạc với hai người xong, thiết lập sơ qua hành trình, cô quyết định đồng hành cùng Vu Sâm và Đàm Hào.

Tạm thời Đàm Hào đang là người đại diện bên ngoài của Dạ Xã, về tình về lý anh ta đều không nên vắng mặt; Mà dẫn Vu Sâm theo là xuất phát từ sự cân nhắc riêng của cô, hiện tại bụng càng ngày càng to lên, tuy đã qua giai đoạn nguy hiểm ba tháng đầu mang thai, nhưng vẫn phải cẩn thận, bản lĩnh của Vu Sâm cô hoàn toàn hiểu rõ, hơn nữa không cần nhiều lời Vu Sâm vẫn có thể ngầm hiểu ý của cô, có thể nói, sự ăn ý giữa bọn họ có thể so với người trong Dạ Tổ.

Có Vu Sâm bên cạnh, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Về phần Dạ Thất và Vương Trực, Đàm Hào đi rồi, sẽ do hai người bọn họ trấn thủ cơ quan đầu não của Dạ Xã.

Sau bữa trưa, nghỉ ngơi ở Minh Uyển một chút, Dạ Cô Tinh canh thời gian quay về trường, còn đỗ xe ở một ngã rẽ cách trường 300m, mặc áo khoác vào, đeo găng tay lên, Dạ Cô Tinh trang bị đầy đủ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Dạ Cô Tinh cũng càng ngày càng sợ lạnh, bình thường tay chân lạnh lẽo, mỗi lần trước khi lên giường An Tuyển Hoàng đều sẽ tự giác tắm bằng nước nóng, chỉ có như vậy, lúc Dạ Cô Tinh ngủ mới có thể vô thức chui vào trong lòng anh.

Sợ cô lạnh, An Tuyển Hoàng còn đặc biệt sai người mời nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp tới, từ đầu đến chân, to thì đến áo khoác, áo lông, nhỏ thì đến mũ, dày da, đều là thiết kế chuyên nghiệp và đặt làm riêng, khả năng giữ ấm có thể lên tới trình độ quốc tế, mỗi lần nhìn tủ quần áo đầy là áo khoác, giày bông, vẻ mặt Dạ Cô Tinh đen sì, cứ cho là cô mỗi ngày mặc một bộ không trùng nhau cũng không mặc hết được một căn phòng quần áo lớn đầy đồ mùa đông này!

Không sai! Là một phòng lớn chứa quần áo!

Từ sau khi cô chuyển vào biệt thự, An Tuyển Hoàng đã sai người sửa lại, nối phòng ngủ chính với phòng khách bên cạnh, còn mạnh dạn biến phòng khách trở thành phòng quần áo khổng lồ chuyên dụng của cô! Người đàn ông sẵn sàng chịu khó như vậy cô cũng không còn lời nào để nói, dù sao cũng đều là cô được hời, cũng không quan tâm nữa.

Nhưng không ngờ lúc sửa sang xong xuôi rồi, cảnh tượng đồ sộ—— như vậy! Trong căn phòng 100m2, quần áo, túi xách, giày, mũ, đồ trang trí được phân loại, rực rỡ muôn màu, sau khi đẩy bốn bức tường xung quanh ra, lại còn có động tiên, nước hoa, kem dưỡng da, đồ trang điểm cái gì nên có đều có, có lẽ người phụ nữ nào cũng đều hy vọng có được một phòng để quần áo như vậy!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ của cô, anh còn vô cùng đắc ý.

Anh nói: "Anh thích nhìn em ăn mặc thật đẹp vì anh."

Lúc đó, Dạ Cô Tinh đang uống sữa tươi, suýt nữa phun ra một ngụm, logic của người đàn ông này thật dễ thương, cô cười trêu anh: "Không sợ em ăn vận xinh đẹp trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt toát ra sát ý, chậm rãi phun ra hai chữ—— "Đập chết!"

Lúc này Dạ Cô Tinh thật sự là không nhịn cười được nữa, người đàn ông này sao có thể....... đáng yêu như vậy chứ?

Cuối cùng, cô còn phải bảo đảm, một khi phát hiện ra ai có ý vơi sminhf, lập tức bóp chết từ trong trứng, lúc này sắc mặt người đàn ông mới hơi hòa hoãn xuống.

Nói thật lòng, có thể có được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu mình bằng cả trái tim, coi mình như trân bảo, là phụ nữ đều sẽ thỏa mãn và cảm động, tất nhiên Dạ Cô Tinh cũng không ngoại lệ, bởi vậy hai bên tặng không ít phúc lợi cho nhau, chỉ khổ cho đôi tay đáng thương, trắng trẻo và mềm mại của cô, bị giày vò đến đau mỏi không chịu được.

Thế nhưng, một ngày nào đó, khi cô vô tình phát hiện một bức tường đầy ắp đồng phục sinh viên đủ cái loại màu sắc, mặt của người nào đó hoàn toàn sa xầm xuống rồi...

Tất nhiên, phúc lợi cho người đàn ông nào đó cũng... không còn nữa rồi.