Cô y tá trẻ trông thấy thẻ vàng thì đột nhiên mở to mắt, nở một nụ cười tươi rói hoàn mỹ rồi thuận theo bàn tay trắng nõn nhìn lên, lại bị gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp của chủ nhân chiếc thẻ làm cho chấn động.

Đây là 1 cô gái rất xinh đẹp, mặc dù có đeo kính râm, che hết phần lớn khuôn mặt, nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi anh đào, vầng trán trắng nõn, một loại khí chất thánh khiết bao quanh cô, như thể cô sinh ra đã đứng ở đỉnh cao, nhìn xuống mọi người.

"Chào... chào cô, xin hỏi cô trả tiền cho giường bệnh số mấy?” Y tá nở một nụ cười ngọt ngào, người có thể sở hữu thẻ vàng nhất định là có lai lịch không nhỏ.

Dạ Cô Tinh cong môi, liếc nhìn Hạ Hồng, “Số 35."

"Dạ được, ba mươi... số 35?" Cô y tá trẻ ngây người, không phải đó là số giường của tên nhà quê kia sao?

Cô gái đột nhiên nhíu mày, một luồng khí thế nhàn nhạt đè ép từ trên người cô tỏa ta, “Có vấn đề gì sao?"

"À,... Cô có chắc chắn là... giường số 35 không?”

Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, “Chính là số giường của người này, có vấn đề gì sao?"

Mặt cô y tá trẻ ngay lập tức đỏ lên, “Không… Không có vấn đề gì..."

Thời điểm cầm lại thẻ, Dạ Cô Tinh khẽ liếc về phía đối phương, chỉ một cái nhìn, đã khiến cô y tá trẻ lạnh sống lưng, tay run lên, suýt nữa đã đánh rơi tấm thẻ.

Mãi đến khi thanh toán xong, Hạ Hồng vẫn ngây ngốc không kịp phản ứng, hai mắt anh ta dại ra, suy nghĩ như rơi vào sương mù.

Dạ Cô Tinh tìm một nơi tương đối ít người, tháo kính râm xuống, “Anh Hạ, vẫn còn nhớ tôi chứ?"

"Cô là..." Hai mắt hạ hồng sáng lên, "Ồ là cô lần trước đã thuê tôi!”

Cách đây không lâu, anh ta đã được thuê để thu âm cho cô, không những việc nhẹ, mà thù lao cũng tương đối nhiều, cho nên Hạ Hồng vẫn nhớ như in.

“Hôm nay phải cảm ơn cô rồi, bây giờ tôi lập tức về nhà lấy tiền, rất nhanh sẽ quay lại, cô đợi một chút được không? Nếu cô có việc, vậy để lại địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi nhất định sẽ đem tiền qua trả!" Nói xong, anh ta định cất bước đi ngay.

Dạ Cô Tinh xua tay, “Không vội, thực ra, hôm nay tôi đến là có việc cần làm phiền anh..."

...........

“Xong rồi!" Hạ Hồng thở phào một hơi, người đàn ông cao lớn cường tráng cười sảng khoái và cương nghị, cả người đều toát lên sự nhanh nhẹn, chất phác khó nói nên lời.

Vương Thạch kích động tiến lên nắm tay của anh ta, "Anh Hạ, thật sự là cảm ơn anh rất nhiều!" Suýt chút nữa thì việc sắp thành lại hỏng, thật sự chỉ thiếu một chút...

"Không có gì! Không có gì! Là tôi phải cảm ơn cô Dạ mới đúng!" Hạ Hồng liên tục xua tay, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Dạ Cô Tinh.

Mấy nhân viên kỹ thuật thấy thế cũng lần lượt bắt tay với Hạ Hồng, “Anh Hạ, kỹ thuật này của anh- quá siêu!”

"Đúng vậy! Đúng vậy! Quả thật có thể sánh với thầy Điền Phong luôn rồi."

“Đâu có đâu có! Mọi người xin đừng nói thế, chút tài vặt này của tôi làm sao có thể đánh đồng với thầy Điền Phong được?!" Trên khuôn mặt ngăm đen của Hạ Hồng xuất hiện vài nét gượng gạo khi được khen ngợi quá đà, nhưng càng nhiều là sự hưng phấn.

Hoàn thành xong xuôi việc thu âm, Dạ Cô Tinh mời anh ta đến quán cà phê ở bên đường đối diện, Hạ Hồng vui vẻ nhận lời.

Ở trong mắt anh, Dạ Cô Tinh là ân nhân của con gái anh ta, cũng là ân nhân của anh ta.

“Anh Hạ, tôi sẽ không lòng vòng, anh là một nhân tài, có từng nghĩ đến việc đổi một môi trường làm việc tốt hơn không?"

Hà Hồng sửng sốt, có phải ý của cô Dạ là... Muốn anh ta nhảy việc?!

“Mặc dù studio mới vừa thành lập không lâu nhưng tôi tin tưởng tương lai sẽ càng tốt. Còn về vấn đề như tiền lương thì anh không cần lo lắng, hoa hồng tính riêng, mỗi tháng tiền lương đảm bảo không thấp hơn hai mươi nghìn tệ, làm nhiều hưởng nhiều, ý anh thế nào?"

Trên mặt Hạ Hồng thoáng qua vẻ khó xử, hai hàng lông mày nhăn lại đắn đo, nói thật lòng, đãi ngộ tốt như thế làm anh ta rất động tâm, bệnh của Tiểu Hà cần tiền, đi học cũng cần tiền, anh ta cực khổ chút cũng không sao, nhưng anh ta không thể để con gái mình cũng phải chịu khổ được...

Dạ Cô Tinh thấy vẻ mặt khó xử của anh ta, mở miệng nói: “Có phải anh còn suy nghĩ về vấn đề thù lao..."

Hạ Hồng liên tục xua tay, vội vàng nói: “Không phải không phải! Điều kiện cô đưa ra thật sự rất tốt rồi, không giấu gì cô, tôi thực sự rất cần tiền, nhưng hợp đồng giữa tôi với công ty hiện tại vẫn chưa hết hạn...”

Có thể nhìn ra, Hạ Hồng là một người rất trung thực, anh ta có thể đồng ý với cô trước nhưng anh ta lại không làm vậy, mà lại lựa chọn nói thật về thời hạn hợp đồng mà anh ta đã ký.

Dạ Cô Tinh cười nhạt, “Việc này anh không phải lo, tôi sẽ cử người đến giải quyết." Sau đó cô đứng dậy, đưa tay về phía Hạ Hồng, “Hoan nghênh gia nhập."

Hạ Hồng vô cùng cảm kích, run rẩy nắm tay hồi lâu, “Cảm, cảm ơn cô..." Một người đàn ông, cuối cùng trong mắt có tia sáng hiện lên.

Chuyện của Hạ Hồng, Dạ Cô Tinh đã báo cho Dạ Huy Nguyệt toàn quyền giải quyết, còn đưa phương thức liên lạc của Vu Sâm cho cậu, để lúc cậu không giải quyết được thì liên hệ với Vu Sâm, có một vài việc, có thể giải quyết thuận lợi bằng cách gặp mặt trực tiếp, thì tốt nhất là không nên dùng tới sức mạnh trong giới hắc đạo.

Ám Dạ xã mới vừa thành lập, đây là lúc cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc cần khiêm tốn vẫn nên khiêm tốn một chút.

Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh nhận được 5600 tệ do Hạ Hồng trả lại, dùng tờ báo gói lại gọn gàng vuông vắn, để một nhân viên chuyển phát nhanh giao lại cho cô.

Quá trình cắt nối biên tập lại “Bầu trời thành phố” đã xong xuôi, hiện tại phần còn lại chính là giai đoạn tuyên truyền, và còn cả bài hát chủ đề chưa được thu.

Theo ý Vương Thạch thì sẽ để cô và Tiêu Mộ Lương hát cùng nhau, Dạ Cô Tinh cũng không có ý kiến gì.

Diệp Tử có học qua kỹ năng hát, hơn nữa hát cũng khá ổn, nhưng giọng của cô lại hơi cao, thanh trầm và thanh trung không đủ, vì vậy không có cách nào hoàn hảo, so sánh với các ca sĩ chuyên nghiệp thì vẫn có một chút khoảng cách.

Nếu so sánh ra mà nói, điều kiện giọng hát nguyên bản của Dạ Cô Tinh chính là được ông trời ưu ái 10 phần, giọng nữ trung đúng chuẩn, âm trầm êm dịu, nhẹ nhàng, sâu lắng, là chất giọng tốt khó gặp.

Nói thật thì, ngay cả Diệp Tử có giọng ca phong tình vạn chủng cũng không thể không thừa nhận, cơ thể này của Dạ Cô Tinh chính là báu vật trời sinh.

Bản thu âm là do Hạ Hồng phụ trách chính, Tào Quân làm trợ lý, đây là ý của Dạ Cô Tinh.

Sáng sớm hôm qua Dạ Huy Nguyệt đã sắp xếp một phòng thu âm, hiện tại cậu là người phụ trách cho "Studio Tinh Huy", rất chi là oai nha! Trông rất ra dáng một người thành đạt.

Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương cơ hồ là đến cùng lúc, nhìn nhau cười, ngầm hiểu với nhau.

Tiến vào đại sảnh, đi về phía phòng thu âm.

Đây là một tòa nhà chuyên để thu âm của tập đoàn Quang Ảnh, tổng cộng có 6 tầng, mỗi tầng đều có bố trí phòng thu âm, từ tầng 1 đến tầng 3 để cho thuê, từ tầng 3 đến tầng 6 là địa điểm thu âm dành riêng cho các ca sĩ thuộc quyền chủ quản của Quang Ảnh, mà phòng Dạ Huy Nguyệt thuê là phòng thu âm nằm ở tầng ba, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đang đợi thang máy, qua một lúc vẫn không thấy thang máy đi xuống, chỉ dừng ở tầng 4.

“Chúng ta có cần đi cầu thang bộ lên không?" Tiêu Mộ Lương hỏi.

“Tôi muốn đi vệ sinh. Anh đi trước đi, nói không chừng lúc tôi đi ra thì thang máy cũng xuống tới."

Tiêu Mộ Lương gật đầu đồng ý, đi trước một bước.

Dạ Cô Tinh đi vệ sinh, sau đó quay lại cửa thang máy tiếp tục đợi, lần này thang máy không còn đứng yên tại tầng 4, mà xuống thẳng dưới, nói thật thì, cô cũng rất ngại leo cầu thang bộ, gần đây cô phát hiện bản thân càng ngày càng lười rồi...

"Ting…"

Tiếng cửa thang máy mở ra, đợi nhìn rõ được khung cảnh bên trong, Dạ Cô Tinh trước tiên là hơi sững người, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh đã trở lại bình thường, cũng không hề liếc thêm lần thứ 2.

Trong thang máy, có 1 người phụ nữ bán khỏa thân, người đàn ông bị cởi hết cúc áo để lộ ra lồng ngực rộng lớn, cường tráng, hai người đang quấn quýt thân mật, đang nồng nàn với nhau, nhưng chẳng ngờ cửa thang máy lại đột nhiên mở ra.

Người phụ nữ bán khỏa thân vô thức quay đầu lại, phát hiện cửa thang máy đang có người, trong tiếng thở gấp một âm thanh kinh hoảng bật ra, mềm mại đến tận xương không thể tả được, người đàn ông lại không thể tự chủ ra sức véo thêm vài cái trên thân thể cô ta, rất có tư thế tiếp tục.

"Làm phiền nhường một chút." Giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên, lanh lảnh tựa như dòng suối mát, có lẫn chút ngọt lành lại mang theo sự lạnh lẽo.

Dạ Cô Tinh thật sự không chịu đựng được nữa, mắt thấy chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn rồi, muốn thân mật cũng đừng có cảm đường của cô chứ?

Nghe thấy giọng cô, người đàn ông nâng mắt lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm trước vẻ đẹp rực rỡ của cô, ngay lập tức trong đôi mắt bốc lên ánh lửa độc địa.

Người phụ nữ mặc một bộ quần áo rộng thoải mái, vóc người cao ráo, khiến cô như đang ở trong nỗi cô đơn cùng sự lạnh lẽo đơn độc. Mái tóc đen dài uốn nhẹ, tùy ý xoã sau lưng, không trang điểm, nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người!

Trong nháy mắt này thay vì trả lời trong tâm trí chỉ còn lại một câu- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (nước trong sinh hoa phù dung, tự nhiên điêu khắc mà thành)!

Không! Cô gái này càng đẹp, càng diễm lệ, càng mê hoặc hơn phù dung!

Dạ Cô Tinh nhíu mày, không muốn vướng vào việc này, hai người này nếu đã thích làm loại chuyện như thế này ở trong thang máy, cô cũng lười làm phiền!

Hình như, chỉ có thể leo cầu thang bộ rồi.

"Anh~~" Giọng của người phụ nữ mang theo nũng nịu không nói nên lời, ý mời gọi không thể rõ hơn. Nhưng người đàn ông vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng lưng thon gọn thẳng tắp dần dần đi xa. Anh ta vội vàng đẩy người phụ nữ trong ngực ra, ngay cả quần áo cũng không kịp sửa sang lại đã đuổi theo Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong mắt ẩn chứa một tia chán ghét, sắc mặt lạnh xuống, "Tránh ra.”

Cố Duẫn Trạch lại cười ha ha một tiếng. Nụ cười chứa 3 phần lưu manh, 7 phần gian tà, "Người đẹp, làm quen chút được không?" Nói rồi, sờ soạng trái phải, sau đó nhún vai, lúng túng cười, "Xin lỗi, quên mang danh thiếp rồi."

Một mùi hương kì lạ từ mùi nước hoa nam trộn lẫn mùi nước hoa của phụ nữ tỏa ra từ trên người anh ta. Dạ Cô Tinh vội vàng che mũi, lùi lại một bước, dạ dày cuồn cuộn không ngừng.

Nhìn thấy vẻ mặt và động tác ghét bỏ của cô đã kích thích anh ta, sắc mặt Cố Duẫn Trạch có chút khó coi, dù sao ở cái thủ đô này anh ta cũng là người có mặt mũi, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám ghét bỏ anh ta như vậy.

Dù bị ghét bỏ nhưng anh ta lại cứ muốn đến gần: “Người đẹp, anh là Cố Duẫn Trạch, em có thể gọi anh là Trạch hoặc là... chồng thì nghe càng hay hơn.”

Dạ Cô Tinh nhanh chóng lùi lại, quay đầu lại để hít thở không khí trong lành, trong mắt có thoáng qua một tia lạnh lẽo, “Cút.”

Nói rồi bỏ qua anh ta lại, cái mùi nồng nặc trên người anh ta thật quá khó ngửi!

"Ố ồ!!!" Cố Duẫn Trạch có chút thích thú nhướn này, “Đủ độc! Đủ lạnh! Tôi thích!"

Nói rồi, làm ra vẻ muốn lao về phía thân thể Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh sao có thể để anh ta đạt được mục đích, nghiêng người tránh thoát, 1 pha xoay người hoàn hảo, một cú đá vào đũng quần của anh ta, động tác vừa dứt khoát lại gọn gàng!

Cố Duẫn Trạch che nơi bị thương, hét lên một tiếng, ngã xuống đất không đứng lên được, “Mẹ nó! Đồ đàn bà chết tiệt- lại dám đá tôi! Tôi chơi chết cô..."

Dạ Cô Tinh nhấc chân đạp lên ngực anh ta một cái, mũi chân đạp ngay yết hầu của anh ta, lực vừa phải khiến anh ta không thể nói được nữa, cô bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, bỏ lại hai chữ- “Vô dụng!"

Sau đó, hiên ngang rời đi.

Cố Duẫn Trạch mồ hôi nhễ nhại vì đau, thở hổn hển, nhưng nhìn bóng lưng của người phụ nữ, trong mắt lại đảo qua một tia thần sắc kỳ lạ, nóng lòng muốn thử, ngọn lửa hừng hực.

"Mẹ kiếp! Còn ngẩn ra đó làm gì?! Còn không đưa tôi đến bệnh viện-"

Nhân viên bảo vệ nghe tiếng gào này lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy đến đỡ, "Cậu... cậu chủ, cậu không có chuyện gì chứ..."

Bên này, Dạ Cô Tinh đã đến phòng thu, thời gian không sớm không muộn, vừa đúng giờ, chỉ là trên trán có thêm một lớp mồ hôi mỏng.

Cô thầm mắng mình càng ngày càng lười, vừa mới đi cầu thang bộ vài tầng mà đã mệt đến thở không ra hơi, xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn.

Tiêu Mộ Lương thấy vậy, trong mắt có chút lo lắng, “Không sao chứ?”

Dạ Cô Tinh xua xua tay, mỉm cười, "Không sao."

Tiếp theo chính là quá trình thu âm, bài hát chủ đề của “Bầu trời thành phố” là “Ánh đèn hiu hắt” do Thiết Sơn viết lời, Tào Quân soạn nhạc, có thể mời 2 vị này cũng tính là chế tác không nhỏ rồi!

Hai người tiến vào phòng thu, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe Tiêu Mộ Lương hát, giọng hát trầm thấp êm dịu của người đàn ông phảng phất như mang theo sự sâu lắng và yên tĩnh của màn đêm, sự tang thương, nặng nề, vững vàng như thể đã trải qua thử thách của thời gian và đã phí hoài những năm tháng, nhưng cuối cùng cũng trưởng thành.

Đến lượt Dạ Cô Tinh, ngay khoảnh khắc cô cất giọng, Hạ Hồng, Tào Quân đều sững sờ.

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Hồng nghe giọng của Dạ Cô Tinh, nhưng lại là lần đầu tiên nghe cô hát, làm một bậc thầy thu âm chuyên nghiệp, nếu đã nghe qua một lần sẽ không quên được giọng nói đó, như những bông liễu trong gió xuân, như bầu trời đầy sao, như ánh trăng giữa cây tùng, như đá trên những dòng suối mát, mang theo sự uyển chuyển và nhu mì độc đáo của người phụ nữ, khiến cho người ta có được một sức mạnh và nguồn cảm hứng không thể giải thích được.

Đẹp, vẻ đẹp vừa nhu vừa cương, vừa động vừa tĩnh.

Tào Quân lại là âm thầm sửng sốt, chứng kiến qua kỹ năng diễn xuất xuất sắc của cô, lại nghe được giọng hát tuyệt vời đến như vậy, mà cô chỉ mới 21 tuổi! Không thể tưởng tượng nổi, cô gái này về sau sẽ đạt được thành tựu cao ra sao...

Nhưng không ai chú ý đến, lúc này, cửa phòng thu đã bị mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt tròn như quả nho đang ngạc nhiên nhìn vào bên trong, ẩn hiện trên đó một tầng sương mù, có phần như say như mê.

Dựa vào sự ăn ý giữa hai người, thì chỉ cần ba lần thu là xong rồi, Hạ Hồng và Tào Quân chuẩn bị kết thúc công việc, phần soạn nhạc còn lại, công việc chỉnh sửa, hợp âm, hiệu chỉnh âm thanh đều đặt trên vai Hạ Hồng.

Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ chiều, lái xe chạy đến biệt thự gần biển.

Dạ Cô Tinh từ thành phố A trở về thì dọn đến biệt thự của An Tuyển Hoàng ở luôn, một là sẽ có người lo ăn uống sinh hoạt thường ngày, hai là an toàn cá nhân cũng sẽ được bảo đảm.

Phía bên Vu Sâm truyền tin tức đến, nói Bang Tam Hợp lại có dị động, có vẻ như muốn ngóc đầu trở lại, cho nên, cô không thể không cẩn thận.

Sau khi Dạ Cô Tinh rời khỏi tòa nhà thu âm, Hạ Hồng ngay lập tức bắt tay vào xử lý phần công việc tiếp theo, động tác dứt khoát lưu loát, với kỹ năng chuyên nghiệp nổi trội, Tào Quân thấy vậy lại lần nữa bị đả kích, chỉ trong hai tiếng đồng hồ, tất cả đã hoàn thành.

Hạ Hồng cầm 3 bản ghi âm giống nhau đưa vào tận tay Tào Quân, dặn dò ông ta ngày mai nhất định phải đưa cho Vương Thạch.

Tào Quân tỏ ý nghi ngờ “Đưa cả ba bản sao?"

"Ba bản đều giống nhau, giao một bản là đủ rồi."

"Vậy tại sao vẫn..."

Hạ Hồng thật thà cười cười, lộ hàm răng trắng, tạo cho người ta cảm giác thằng thắn còn có cảm giác hoạt bát, “Cẩn thận vẫn hơn."

Tào Quân bái phục trong lòng, thái độ như thế làm ông ta không thể không cảm thấy kính nể, “Người anh em! Vẫn là cậu nghĩ chu đáo..."

Vốn dĩ, Dạ Cô Tinh để Hạ Hồng làm chủ, ông ta thì là trợ lý, trong lòng Tào Quân đúng là có phần để ý, nhưng hiện tại ông ta thật sự bái phục, hổ thẹn mình không bằng người.

Bên cạnh cô thật sự là có nhiều người tài!

Hôm sau, khi đến phim trường, chính tay giao bản ghi cho Vương Thạch, Tào Quân vô cùng biết ơn sự cẩn thận của Hạ Hồng, bởi vì ông ta phát hiện, trong ba cuốn băng ghi âm vậy mà lại thiếu mất một cuốn. Mà ông ta căn bản là không thể nhớ ra mình đã để mất cuốn băng đó ở chỗ nào rồi!

Vẫn may, vẫn may...

Mà cuốn băng mất tích đó lúc này đang xoay tròn trên những ngón tay của một người đàn ông, ánh nắng chiếu vào trong cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt nọ, một mái tóc nâu tùy ý trên trán, làn da trắng như tuyết, mặt như ngọc thạch, cánh mũi thanh tú cao thẳng, mày kiếm hơi chếch, mắt như chứa ngân hà, mặc dù anh ta chỉ ngồi bắt chéo chân nhưng lại vẫn có một loại khí chất vương giả ngẫu nhiên toả ra.

“Không chuẩn bị giải thích một chút à?" Anh ta nói bằng tiếng Anh, giọng Anh rất chuẩn, nghe như một quý ông lịch lãm. Mà đứng trước anh ta là một đứa trẻ, đang cúi cái đầu nhỏ màu vàng kim xuống, làm ra điệu bộ “em có tội, em nhận sai", thì thào gọi “anh..." mang đầy ý làm nũng, hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt đảo quanh, ở dưới ánh mặt trời, còn ẩn ẩn lộ ra màu tím đậm.

Người đàn ông cười lạnh, hơi hơi nghiêng người, dưới ánh mặt trời, từ góc độ này mà xem, vốn là đôi mắt đen tuyền lại chuyển thành màu tím đen, so với đôi mắt của cậu bé thì càng đậm hơn càng tinh khiết hơn.

Thân thể nhỏ bé co rụt lại, rõ ràng là có phần sợ anh trai mình.

"Ken, em càng ngày càng quậy phá rồi! Vậy mà lại ra lệnh cho Allen giúp em trộm cái thứ vô dụng này!" Trong chốc lát, khí thế của người đàn ông đột nhiên bùng lên, đôi mắt màu tím than tràn đầy lửa giận. Cậu bé tên Ken run rẩy cơ thể, cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không cam lòng phản bác lại: “Anh! Cái này không phải thứ vô dụng!"

Người đàn ông lạnh lùng cong khóe môi, đột nhiên thu lửa giận lại, trong nháy mắt gió yên biển lặng, “Vậy em nói xem, nó có tác dụng gì?"

Cậu bé tựa hồ rơi vào hồi ức tốt đẹp nào đó, ánh mắt toát ra sự say mê, đôi mắt màu tím ánh lên tia sáng: "Có một chị gái rất xinh đẹp, chị ấy đang hát, so với các nữ tu sĩ trong nhà thờ còn hay hơn!"

Người đàn ông nhíu mày, “Ca hát?"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Em thấy như... nghe được tiếng của mẹ khi em nằm trong nôi lúc nhỏ!"

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, “Nói năng vớ vẩn!"

"Anh, là thật đấy! Em có cảm giác chị ấy... Rất thân thiết..."

Người đàn ông đập bàn và đứng dậy, "Im miệng."

Cậu bé đột nhiên cúi thấp đầu, không nói năng gì, xung quanh cậu là tầng tầng lớp lớp cảm giác bi thương, giống như một con sói nhỏ lạc bầy, một mình ở dưới ánh trăng nhớ nhung điều gì đó, sâu trong đôi mắt là sự bi thương thê lương khó tả.

Cuối cùng người đàn ông thở dài một hơi, ánh mắt dịu xuống, đưa cuốn băng ghi âm vào tay cậu bé, "Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta sẽ về Pháp..."

Cậu bé như giành được kho báu, vững vàng ôm cuộn băng vào trong ngực, như sợ sẽ bị người khác cướp mất...

Lại nói tới bên này, Cố Duẫn Trạch bị đưa đến bệnh viện, trực tiếp đưa vào nam khoa.

"Khụ khụ... Bác sĩ, tôi... Không có vấn đề gì chứ?"

Vị bác sĩ già ngước mắt nhìn hắn một cái, lời nói thấm thía, "Người trẻ tuổi, sinh lực dồi dào là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết điều độ? Cậu xem, hiện tại thành ra như vậy, vui quá hóa buồn rồi..."

Cố Duẫn Trạch rất ngượng, anh ta nghĩ, anh ta còn chưa làm ăn được gì đã bị cô gái dã man kia đá!

"Về sau sẽ không có ảnh hưởng gì, đúng chứ?"

"Cái này thì khó mà nói!"

"Hả?! Không phải chứ?? Bác sĩ, ông nhất định có thể cứu tôi, tôi, nhà tôi ba đời đơn truyền đó!"

"Được rồi được rồi! Gì mà cứ la hét như trẻ con thế! Đầu tiên nằm viện theo dõi hai ngày đã rồi lại nói."

Cố Duẫn Trạch ôm chỗ bị thương, từng bước tiến vào phòng bệnh, có trời mới biết, hiện tại anh ta đau chết đi được!

Lại không phải phòng đơn, lửa giận lại bốc lên một lần nữa, quát y tá nhỏ bên cạnh một tiếng: “Ai kêu cô lấy phòng đôi?! Người như tôi tất nhiên phải ở phòng đơn! Là phòng đơn!"

Cô y tá vâng vâng dạ dạ, cô ta không thể trêu chọc những con em nhà quyền quý giàu có này được, cũng không dám trêu chọc, "Phòng, phòng bệnh đơn VIP, phòng đơn hiện đang sửa lại, cho nên...”

"Cái gì?! Sửa?! Bà của tôi ơi. Sớm không sửa muộn không sửa, đợi ông đây nằm viện rồi mới sửa à?"

Y tá sắp bị quát cho phát khóc rồi, vành mắt hồng hồng.

"Được rồi! Gào gì mà gào!" Giang Hạo Đình gấp tờ báo trước mặt lại, liếc nhìn Cố Duẫn Trạch đang la lối om sòm trước cửa phòng bệnh.

"Anh?! Thì ra anh cũng ở đây hả! Hì hì..."

Giang Hạo Đình khóe miệng co rút, hỏi y tá: "Anh ta khám ở khoa nào?"

"Nam, nam khoa."

Giang Hạo Đình dùng ánh mắt kiểu, ‘tôi biết ngay mà, cậu sớm muộn gì cũng có ngày chết vì đàn bà’.

Cố Duẫn Trạch hoàn toàn không khó chịu chút nào, vẫy vẫy tay với cô y tá để cô ta đi, lắc lư, dáng vẻ nhàn nhã dạo bộ tới trước mặt Giang Hạo Đình, cười toe toét, “Như nhau như nhau cả..."

Hiện tại bên ngoài đang truyền khắp nơi, người nào đó giành phụ nữ với người ta, gặp phải người khó chơi, bị người ta đánh nhừ tử, giờ lại còn không biết xấu hổ mà lên mặt dạy dỗ anh ta? Hừ.

Sắc mặt của Giang Hạo Đình nháy mắt đen như đáy nồi.