Edit: Thu Hương

Lăng Hiểu về đến nhà ngày thứ ba, linh lực đã hao hết trong cơ thể nàng đã hoàn toàn khôi phục.

Lăng Ngạo Thiên thấy Lăng Hiểu không sao, chỉ tạm biệt bọn họ, dù sao nhiệm vụ của hắn cũng chỉ là hộ tống Lăng Hiểu về nhà mà thôi, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn tự nhiên phải quay về Tử Trúc Lâm.

Khi Lăng Ngạo Thiên đi, còn thuận tiện kéo theo Sở Phàm---

Huynh đệ, phải đi cùng nhau chứ!

Sở Phàm: ...

Bảo bảo đau lòng.

Thật sự bảo bảo không phải lưu manh cũng không phải đăng đồ lãng tử mà, bảo bảo thật sự chỉ muốn thể hiện sự biết ơn với Lăng cô nương mà thôi.

Ân, nhưng mà thật sự Lăng cô nương quá xinh đẹp haha

Lăng Hiểu: Cút, không tiễn.

**

Đưa được Lăng Ngạo Thiên và Sở Phàm đi, Lăng gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tuy nhiên Cố Tuyết Dao vẫn nhất quyết không đi.


Một vị mỹ nhân vừa ôn nhu khả ái lại có thể xuống bếp như vậy, Lăng Hiểu thật đúng là không nỡ đuổi nàng đi.

Trọng điểm chính là, biết được Lăng Hiểu mấy ngày nay "sức khỏe không tốt", Cố Tuyết Dao đã rất ân cần mà làm cho nàng không ít linh thiện bồi bổ thân thể.

Trước cám dỗ của đồ ăn ngon...

Lăng Hiểu quả thực là từ chối không được.

Chẳng qua là ở lúc nàng không biết, Cố Tuyết Dao đã âm thầm mà tiếp xúc với Lăng Tiêu, giăng "ma trảo".

"Lăng sư huynh, ta có chuyện muốn tìm huynh."

Trăng sáng, Cố Tuyết Dao một thân bạch y đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Dao, đối với vị sư muội này, hắn biết không nhiều.

Nhưng mà Lăng Hiểu từng nói với hắn, vị Cố sư muội này có ý tứ với hắn, muốn "công lược" hắn.

Công lược hắn có nghĩa gì?


Lăng Tiêu cũng không quá hiểu, nhưng trực giác nói cho hắn, nó cũng không phải chuyện tốt gì cả.

Cho nên, hắn quyết định vẫn nên tránh xa Cố Tuyết Dao.

"Đã rất muộn rồi, Cố sư muội nếu có chuyện gì, ngày mai hãy nói."

Còn chưa đợi Cố Tuyết Dao mở miệng, Lăng Tiêu đã xoay người muốn rời đi.

"Lăng sư huynh, là chuyện có liên quan đến muội muội huynh."

Cố Tuyết Dao lớn tiếng kêu theo hướng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu quả nhiên dừng lại.

"Ta thấy gần đây thân thể Lăng Hiểu muội muội đã tốt lên, nhưng sắc mặt vẫn không quá tốt, đúng lúc mấy hôm nay, ta đi qua mấy ngọn núi gần đây tìm nguyên liệu để chế biến linh thiện, phát hiện một nơi rất kỳ quái, khí tức rất kỳ diệu, sợ rằng có thiên tài địa bảo gì đó."

Cố Tuyết Dao biết, Lăng Hiểu và Lăng Tiêu là song sinh, đều coi đối phương là người thân quan trọng nhất của mình, cho nên nàng tin tưởng, nếu dùng Lăng Hiểu làm điểm đột phá, Lăng Tiêu nhất định sẽ không từ chối đề nghị của nàng.


"Thiên tài địa bảo?" Quả nhiên Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt ngưng trọng nhìn Cố Tuyết Dao: "Ngươi nói... là thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Cố Tuyết Dao tự tin gật đầu.

Có câu, nơi có vai chính đi qua, liền nhất định sẽ có cơ duyên, có vận may, có bảo vật.

Vì Sở Phàm xuất hiện ở thành Thượng Võ nên khiến Cố Tuyết Dao để ý, cho nên nàng đặt biệt dùng tích phân đổi một thông tin mà đến trong nguyên kịch bản cũng chưa từng có---

Hóa ra dãy núi cách thành Thượng Võ trăm dặm, lại chứa bảo vật như vậy, mà bây giờ, Sở Phàm còn chưa có lấy được bảo vật đó.

Mục đích của Cố Tuyết Dao rất rõ ràng, vừa tăng độ thiện cảm của Lăng Tiêu, còn phải giúp hắn đoạt cơ duyên của nam chủ, tăng khí vận của Lăng Tiêu.

Là thiên chi kiều tử, khí vận của Lăng Tiêu rất đầy đủ, chỉ gặp một người khí vận còn nhiều hơn hắn - nam chủ Sở Phàm, cuối cùng bất hạnh mà trở thành nhân vật phản diện.
Mà bây giờ, Cố Tuyết Dao muốn đổi lại vận mênh của hai người, để cho khí vận của Lăng Tiêu có thể thắng được Sở Phàm!

Như vậy, Lăng Tiêu rất có thể sẽ trở thành nam chủ của thế giới này, từ đó cũng "trị được từ gốc" bi kịch hắn biến thành Boss phản diện.

Cố Tuyết Dao: Không sai đâu, ta chính là thông minh cơ trí như vậy!