Edit: cầm thú

Không nghĩ tới lý do Dương Mạn Bình tự sát là bởi vì trầm cảm.

Lăng Hiểu từ lễ tang trở về nhà, quay lại căn phòng nhỏ của chính mình, căn phòng bố trí ấm áp lãng mạn, đây chính là tác phẩm của Dương Mạn Bình.

Ngày thường bà là người cực kì dịu dàng, cười rộ lên không khác gì thiếu nữ.

Ai có thể nghĩ đến, bà lại bị bệnh trầm cảm chứ? Lại cực kì nghiêm trọng.

Dù sao năm năm tình cảm mẹ con, Lăng Hiểu cũng cảm thấy đau lòng, nếu cô sớm phát hiện điều không bình thường thì tốt rồi.

Mặc dù năm nay cô năm tuổi không có khả năng giúp Dương Mạn Bình, nhưng mà...

Dù thế nào cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Lăng Hiểu ở trong phòng mơ mơ màng màng từ lúc nào không hay, cảm giác này, giống như đã ngủ rất lâu...

Trong lúc mơ ngủ, cô nghe thấy nhiều âm thanh ồn ào, chỉ không hiểu cái đó là gì.


Cuối cùng từ trong mơ tỉnh dậy, mới phát hiện bản thân đang ở trong phòng bệnh tư nhân.

Mình bị bệnh sao?

Lăng Hiểu muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bản thân không có sức lực, cô chỉ có thể chớp chớp mắt, há miệng thở dốc định nói gì đó ---

"A..."

Ánh mắt lập tức thay đổi—

Vì sao lại thế nào?

Vì sao cô không thể nói chuyện được nữa?

"A..."

"A!"

Lăng Hiểu cố gắng thử nhiều lần, cuối cùng không thể thừa nhận, hiện giờ bản thân không thể nói chuyện, chỉ có thể nói được chữ "A".

... ...

Lăng Hiểu chớp chớp mắt nhìn trần nhà trong phòng bệnh một phút đồng hồ, không thể không tiếp nhận chuyện mình mất tiếng.

Lăng Hiểu: Mị có thể làm gì đây? Chỉ có thể thoải mái (không hề) chấp nhận cuộc sống đưa đẩy thôi a!

Sau nửa giờ, cửa phòng bệnh rốt cuộc cũng có người đẩy ra, y tá nhìn thấy Lăng Hiểu tỉnh liền đi gọi bác sĩ tới.


Trải qua một phen kiểm tra cực kì rườm rà, bác sĩ cầm một chồng giấy báo cáo kiểm tra trong tay.

"Bác sĩ, vì sao lại như vậy? Con gái của tôi chẳng phải chỉ bị sốt cao thôi mà, sao có thể bị mất tiếng được chứ?"

"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Vừa làm tang lễ cho vợ xong Lăng Vân Sinh cực kì nóng nảy.

"Lăng tiên sinh, anh bình tĩnh chút, nguyên nhân cụ thể chúng tôi không tra được, cho nên chỉ có thể đoán là chứng bệnh mất tiếng này, không phải do tác động vật lý, có khả năng là tâm lý, chúng tôi đã từng gặp qua người bị bệnh như vậy, bọn họ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoặc kinh sợ sẽ không thể phát ra tiếng."

Đối mặt với sự nóng nảy của Lăng Vân Sinh, bác sĩ ngược lại rất bình tĩnh trả lời: "Loại bệnh này bình thường sẽ chỉ phát tác một thời gian ngắn, khi nào tâm tình người bệnh bình thường, sẽ từ từ khỏi, tất nhiên... cũng có khả năng không bao giờ khôi phục được, cái nãy mỗi người khác nhau."


Lăng Hiểu: ...

Bác sĩ ông nói nhiều như vậy, nói tóm lại một câu là ---

Bệnh này của tui, khỏi hay không khỏi, đều do ý trời, không có chút quan hệ nào với ông đúng không?

Được rồi.

Thật ra, đây cũng không thể trách bác sĩ được, nhất định là ông ấy dốc hết sức rồi.

Chỉ tiếc là kịch bản cho mị thảm quá.

Lăng Hiểu suy đoán, bản thân "mất tiếng" chắc chắn là tình tiết mà kịch tình cần.

Kịch tình bảo cô phải câm điếc, như vậy cô buộc phải trở thành "câm điếc".

... ...

Một tuần sau, Lăng Hiểu xuất viện.

Tinh thần của cô vẫn rất tốt, có thể ăn ngủ, chỉ là không thể nói chuyện được nữa rồi.

Hết đau lòng vì vợ mất lại thêm con gái bị bệnh đến mất tiếng Lăng Vân Sinh bây giờ giống như già đi vài tuổi, gương mặt tuấn tú kia cũng không còn vẻ hăng hái ngày xưa, vô cùng hốc hác.
Lăng Vân Sinh sẽ không nghĩ quẩn muốn tự sát chứ?