Edit: Thu Hương

Chu Nhụy nghe con gái nói như vậy hơi sững người, tỉ mỉ mà nghĩ lại, Lăng Duyệt nói quả thực không sai, nha đầu Lăng Hiểu kia đối với con gái bà quả thực là trăm ngàn thuận theo, ở nhà cũng là nhẫn nhục chịu đựng, không chút bực dọc gì cả.

Đứa trẻ này, thật sự là một đứa trẻ ngoan.

Cứ như là người thân ruột thịt vậy!

Thấy mẹ mình sửng sốt, Lăng Duyệt lại nhân cơ hội đó, thấp giọng nói: "Lại nói, tương lai chị gả vào nhà họ Hoắc, chính là thiếu phu nhân Hoắc gia, chị ấy hiền lành đơn thuần, chúng ta có quan hệ tốt với chị ấy, chỉ có lợi, không có hại. Mẹ, mẹ thấy có lý không?"

Biết rằng mẹ mình sẽ không thể lập tức thay đổi thái độ với Lăng Hiểu được, Lăng Duyệt cũng không thể làm gì khác ngoài việc mang lợi ích ra nói.

Dù sao con gái hiểu mẹ, Chu Nhụy tính tình ra sao, Lăng Duyệt sống hai đời rồi, cũng rất rõ ràng.


"A, như vậy quả thật không sai"

Chu Nhụy khẽ mỉm cười, Lăng Hiểu không thể nào tranh đoạt tài sản với Lăng Duyệt.

Như vậy, thân thiết với Lăng Hiểu, cũng không có chút hại nào.

"Vẫn là con gái ngoan của mẹ thông minh, suy nghĩ rõ ràng, hừ! Cũng không biết tên Hoắc công tử kia làm sao, lại coi thường con, lại... vừa ý chị con nữa!"

Mỗi lần nhắc đến nhà họ Hoắc, Chu Nhụy lại một bụng buồn bực.

"Kia có thể là duyên phận đi?"

Lăng Duyệt khẽ nói, sắc mặt hơi phức tạp.

Trước kia cô không tin cái gì mà duyên số đã định, cái gì mà nhân duyên trời định, nhưng mà bây giờ xem ra, ... Hoắc Hoài An và Lăng Hiểu, không phải là số trời đã định thành một đôi sao?

Người ngoài là không cách nào chia rẽ họ được.

...

Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại.

Lăng Duyệt tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nó.


Bởi vì là cuối tuần, nên nhà vệ sinh có không ít người.

Lúc này cô thật sự muốn chửi thề---

Tại sao WC nữ lúc nào cũng phải xếp hàng?

Vào lúc này, cô tình nguyện mình là đàn ông!

Mọi người: ...

Được rồi.

Chửi thề thì chửi thề, vẫn phải nói năng văn minh lễ phép, thành thật xếp hàng, cấm chỉ chen hàng!

Thật vất vả xếp hàng vệ sinh xong, Lăng Hiểu rửa tay, xoay người đi ra ngoài, cuối cùng lại ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh một bóng dáng quen thuộc.

Là tên kia, nam nhân cặn bã - Tề Vân Phàm.

Mà tên cặn bã này, lại ở bên ngoài nhà vệ sinh... tán gái???

Tề Vân Phàm lúc này đang trao đổi phương thức liên lạc với một nữ sinh tóc ngắn, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lành lạnh.

Có sát khí!

Tề Vân Phàm ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Lăng Hiểu.

Đây không phải.... chị gái của Lăng Duyệt?


"Chị Lăng, thật trùng hợp?"

Tề Vân Phàm còn không biết tên của Lăng Hiểu, nhưng nhìn cô hẳn là lớn tuổi hơn hắn, cho nên hắn gọi một tiếng chị cũng không sai.

Lăng Hiểu khẽ mỉm cười, ngoắc ngoắc tay.

"Chị gọi tôi?"

Tề Vân Phàm nói vài câu với nữ sinh bên cạnh, liền mỉm cười xuay người đi tới bên người Lăng Hiểu, ngay cả nhịp chân cũng rất rất tự nhiên.

Trong mắt hắn, thế giới này không có ai có thể kháng cự được, sự cám dỗ từ vẻ đẹp trai của hắn.

Chị Lăng này...

Không lẽ là thích hắn rồi?

Aizzz, cái này có chút khó khăn! Hắn luôn không thích tình chị em!

Đương nhiên, nếu là mua một tặng một thì khác, hoa tỷ muội, hắn có thể suy xét.

Tề Vân Phàm nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng.

Lúc này, Lăng Hiểu đã đi về phía trước, trước mắt đúng là một cửa an toàn.

Lăng hiểu mở ra đi vào.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy?

Tề Vân Phàm có chút kích động, theo bản năng mà đi theo Lăng Hiểu vào trong.

Sau đó...

Ừ...

Nơi này quá bạo lực, mời mọi người tự tưởng tượng ha.

Đã lâu không lấy gạch đả người, Lăng Hiểu cảm thấy chuyên môn của mình cũng đã giảm khá nhiều, dấu hiệu này không tốt, cô cần phải luyện lại tay, ừ, công cụ luyện tập trước mắt không tệ.

Tề Vân Phàm: ...

Cho nên đây có thể coi là nguyên nhân cô đột nhiên dùng gạch đánh tôi sao???