Chương 327: Tiểu bồ câu trắng trắng, cái lò nướng bắt đầu lên lửa!

Edit: cầm thú

Trước kia, Lăng Hiểu chưa bao giờ gặp người có sức ăn hơn nàng, cho dù trong thế giới Thần Lâm gặp dược Giang Loan, khẩu vị của nàng ta cũng kém hơn Lăng Hiểu nhiều.

Mà hiện tại, Lăng Hiểu rốt cuộc cũng gặp được người còn khủng khϊếp hơn so với nàng.

Không sai, chính là Cẩn vương điện hạ của chúng ta!

"Ta ăn no rồi."

Lăng Hiểu yếu ớt cự tuyệt, còn có chút muốn vùng vẫy.

"Không quan trọng."

Dạ Cảnh Niên mỉm cười: "Ngươi phụ trách nướng là được rồi, công việc nặng nhọc như ăn thì cứ để ta lo."

Hắn bắt đầu bảo thị vệ làm thịt bồ câu.

"Bồ câu đáng yêu như thế, ngươi nhẫn tâm ăn nó sao?"

Lăng Hiểu vẫn đang cố gắng vùng vẫy, muốn phát rồ rồi!

Dạ Cảnh Niên: ...

Ngay cả lời kịch giả tạo như vậy mà ngươi cũng nói ra được? Ta bình thường xem trọng ngươi quá rồi!


Được rồi.

Mắt thấy thị vệ đã nhổ sạch lông bồ câu, thậm chí còn có tâm mang bếp lò và các dụng cụ khác qua...

Lăng Hiểu còn có thể làm gì?

Tất nhiên là nàng phải tôn trọng thành quả lao động của người khác rồi!

Bồ câu trắng à!

Cái lò nướng bắt đầu lên lửa!

Thêm hành tỏi gia vị!

Nếm một miếng thật ngon a!

Lăng Hiểu một bên nướng bồ câu, một bên hừ hừ, hừ hừ, nàng lại bắt đầu nhíu mày.

"Làm sao vậy?"

Dạ Cảnh Niên tìm một cái ghế ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, nhìn bộ dáng của Lăng Hiểu, hắn tò mò hỏi một câu.

"Không có chuyện gì, còn thiếu chút đồ vật, có điều... vấn đề không lớn, ăn ngon mới là đạo lý!"

Lăng Hiểu không khỏi ngửa mặt lên nhìn thị vệ đứng một bên: "Người này.... Ách, thị vệ đại ca xưng hô thế nào?"

"Thuộc hạ Vệ Tĩnh." Thị vệ mười phần khí lực trả lời một câu.


Mì chính? (*)

(*) bột ngọt

Lăng Hiểu thở dài, cái triều đại này không có thìa là đã đành, còn đặt tên là mì chính.

"Gia vị huynh, à.. không, Vệ huynh, phiền ngươi đi tới phòng bếp lấy chút gia vị gia đây, ta sắp dùng đến rồi."

"Vâng ạ!"

Nghe Lăng Hiểu nói xong, Vệ Tĩnh gật đầu, xoay người rời đi.

Lăng Hiểu tiếp tục nướng bồ câu, không bao lâu sau thì Vệ Tĩnh cầm một đống đồ vật về, chai chai lọ lọ, rất nhiều thể loại.

Lăng Hiểu lật đi lật lại, những đồ vật này phần lớn đều là các loại thuốc đông y để bỏ vào nước canh, không có quá nhiều thứ có thể dùng để làm gia vị nướng.

Ài, nếu như thế giới này có một cái nữ xuyên không tài năng toàn người thì tốt biết mấy.

Kỳ thật mà nói, Lăng Hiểu coi như một người có trí nhớ người hiện đại, nhưng mà...

Nàng...


Mãi mãi chỉ có thể mãi nghệ thôi.

Lăng Hiểu thở dài, thu hồi mấy suy nghĩ vô ích, nâng mắt nhìn qua, vẻ mặt đầy mong đợi của Dạ Cảnh Niên.

A... đúng rồi, nàng có thể làm đầu bếp nữa.

... ...

Ngày đầu tiên vào ở trong Cẩn vương phủ, liền hun khỏi lửa mà qua.

Sân viện xa lạ, giường ngủ xa lạ.

Lăng Hiểu ngáy ò ò một buổi tối, sáng ngày hôm sau, nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Nguy rồi!"

Vừa rời giường, Lăng Hiểu có chút ảo não gãi đầu tóc, sau đó, vội vàng mặc quần áo rồi chạy tới trước vương phủ.

"Lăng Hiểu tỷ sớm!"

Hạ nhân vương phủ một đám đưa mắt nhìn, thấy Lăng Hiểu tới liền cung kính vấn an nàng.

"Xin chào."

Lăng Hiểu khoát tay áo, tiên tay bắt được một nha hoàn nhìn quen mắt: "Vương gia đâu? Đã dậy chưa?"

"Vương gia vẫn chưa thức dậy ạ."

Nha đầu căng thẳng nhìn Lăng Hiểu, nhỏ giọng nói.
Không tồi không tồi.

Lăng Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước kia ở hoành thành, mỗi buổi sáng Ngô Trần đều 'gọi dậy sớm' đi phụng sự.

Hiện tại Ngô Trần không có ở đây, Lăng Hiểu liền... ngủ quên! 

Chương 328: Trò giỏi hơn thầy!

Edit: cầm thú

Ngày ngày ở Cẩn vương phủ, Lăng Hiểu coi như quá thoải mái.

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ ngủ quên, nhưng mà Dạ Cảnh Niên sẽ không trách phạt nàng, trong phủ hạ nhân rất nhiều, Lăng Hiểu không cần phải làm gì, ngày thường cứ đi theo vương gia sống phóng túng là được rồi, thỉnh thoảng buổi tối sẽ có bữa ăn khuya thịt nướng.

Cứ như vậy sống qua nửa năm, nửa năm sau vào một buổi trưa, trong vương phủ nghênh đón một người quen cũ.

"Lam Ngọc tỷ tỷ, sao ngươi tự mình đến đây?"

Lăng Hiểu nghe nói Lam Ngọc ghé qua, lập tức tự mình đi đón.
"Lăng Hiểu nha đầu này sống trong Cẩn vương phủ thật sự quá tốt nhỉ, được vương gia nuôi đến trắng trẻo mập mạp."

Lam Ngọc liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái, nhẹ giọng mỉm cười.

Lăng Hiểu chỉ cười ngây ngô: "Đúng rồi, Lam Ngọc tỷ, phụ thân ta thế nào rồi?"

Người trong hoàng thành rất khó xuất cung.

Từ khi rời khỏi hoàng cung, Lăng Hiểu liền không nhận được tin tức của Ngô Trần, nói trong đầu không nhớ tới hắn thì chính là nói dối.

"Ngô công công?"

Nghe Lăng Hiểu nhắc tới Ngô Trần, Lam Ngọc hơi ngập ngừng một phen: "Ba tháng trước Ngô công công đã rời khỏi Thanh Nguyệt cung rồi, chuyện này... ngươi không biết sao?"

Rời khỏi Thanh Nguyệt cung?

Lăng Hiểu ngẩn người: "Ta... không có nghe nói chuyện này, ở trong vương phủ không có nhận được tin tức trong hoàng thành, không biết phụ thân ta đi nơi nào rồi?"
Không thể là quay lại tạp dịch viện chứ?

"Cái này... ta cũng không biết nữa." Lam Ngọc lắc đầu, nói sự thật.

"Đúng rồi, vương gia đâu? Lần này ta đến là làm theo nhiệm vụ của nương nương, đích thân gặp mặt vương gia." Lam Ngọc mỉm cười chuyển đề tài.

"A..., vương gia ở thư phòng, để ta dẫn Lam Ngọc tỷ qua đó!"

Đừng nhìn ngày thường Lăng Hiểu không quan tâm cái gì, nhưng hạ nhân trong sân đều do nàng quản lý đó.

Đúng vậy, bây giờ nàng chính là nữ quản sự nội viện vương phủ, cùng cấp với đại tổng quản vương phủ.

... ...

Thư phòng vương gia.

Lam Ngọc đi vào đó rất lâu, Lăng Hiểu vẫn đứng ngoài cửa.

Qua chừng nửa canh giờ, Lam Ngọc mới bước ra khỏi thư phòng: "Ta nên trở về phục mệnh nương nương rồi."

"Lam Ngọc tỷ tỷ đi thong thả."

Lăng Hiểu vốn định tự mình tiễn Lam Ngọc ra vương phủ, nhưng lập tức truyền ra tiếng của Dạ Cảnh Niên: "Lăng Hiểu, ngươi mau vào đây."
"Vâng."

Lăng Hiểu đành phải phân phó thị nữ đưa Lam Ngọc ra ngoài, sau đó bản thân bước vào thư phòng.

"Vương gia, có chuyện gì mà Lam Ngọc tỷ phải tự mình đến vậy?"

Thật ra Lăng Hiểu cũng rất tò mò.

"Ngươi nhìn cái này nè!"

Dạ Cảnh Niên ném một quyển tập cho Lăng Hiểu.

Ôi, chao ôi?

Lăng Hiểu vừa mở quyển tập ra liền thấy, một bản danh sách, mà danh sách này đều là tiểu thư khuê các trong kinh thành vẫn chưa thành thân.

"Này... nương nương định chuẩn bị hôn sự cho vương gia sao?"

Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, mới 16 tuổi, nhưng dựa theo độ tuổi này ở Hồng vương triều, 16, là tuổi bắt đầu thành thân.

"Thiên kim của tể tướng? Con gái ngự sử, còn có cháu gái thái phó... ai nha, những người nương nương tuyển chọn đều không tệ."

Lăng Hiểu lật đi vài trang, các nữ tử trong đó đều là danh môn nổi tiếng.
"Lăng Hiểu?"

Dạ Cảnh Niên trừng mắt: "Ngươi quên trước kia đã dạy ta cái gì rồi sao? Khiêm tốn! Phải khiêm tốn! Nếu như ta thực sự cưới hậu nhân của danh môn, thì còn khiêm tốn gì chứ?"

Oa?

Không ngờ Dạ Cảnh Niên lại có tiền đồ như vậy!

Trò giỏi hơn thầy nha!

"Đúng vậy vương gia, nhưng mà... không cưới hậu nhân danh môn, vậy ngươi lấy ai? Cũng không thể tìm một người đi đường, nương nương sẽ không đồng ý! Ta nghĩ hay là ngươi chọn lấy một người thân phận thấp nhất trong này, sẽ không chọc phiền phức đâu."

Lăng Hiểu đề nghị một câu: "Ngươi xem con gái ngự sự nè, giống như là một người rất được."