Chương 331: Sự thay đổi của Hứa Châu (2)

Edit: Hồ ly lông xù

''Bên Cẩn vương phủ sao rồi?'' Lương Cẩm Xuyên ngồi xuống lần nữa, thấp giọng hỏi Dạ Cảnh Phong.

''Quả thật nhị hoàng huynh không có ở vương phủ.''

Dạ Cảnh Phong híp mắt, trong ánh mắt mang theo một tia thành thục không phù hợp với lứa tuổi của hắn.

''Cữu cữu, ngươi nói nhị hoàng huynh có phải hay không đi... thành Hứa Châu?''

''E rằng như vậy.''

Sắc mặt Lương Cẩm Xuyên lúc này cũng trở nên nghiêm trọng: ''Không ngờ hoàng thượng sẽ ra chiêu này, lại lén phái Cẩn vương tới nơi đó. Cũng may muội muội tính toán trước, biết sẽ có chuyện không hay nên đã sớm truyền thư báo cho chúng ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc từ trước, huống chi... phần lớn quan viên trong thành Hứa Châu đều là huyết mạch của hoàng thất, lần này An Ninh cung nên lo lắng hơn chúng ta.''


Thành Hứa Châu, núi cao hoàng đế xa, là thành trì trọng yếu nhất của Hồng vương triều, và cũng là thế lực địa phương mà đại hoàng tử và tam hoàng tử vẫn luôn tranh đoạt.

Vốn dĩ hai phe ngươi tranh ta đoạt, hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở giả bộ không thấy, ai ngờ chỉ hơn ba tháng trước. Hứa Châu xảy ra biến cố lớn, dân chúng địa phương và quan phủ xảy ra xung đột, thương vong vô số.

Chuyện này truyền về kinh thành, đương nhiên hoàng thượng vô cùng tức giận!

Nhưng, chuyện lần này dính líu rất rộng, các quan viên bình thường trong triều cũng không dám nhúng tay vào chuyện này, sau ba tháng chờ đợi, hoàng thượng vẫn chưa có ý định hạ chỉ, tất cả mọi người cho rằng hoàng thượng còn muốn suy nghĩ thêm một thời gian nữa, nhưng thực tế, hoàng thượng đã ra tay rồi.


Người mà hắn chọn lần này, lại là người không thuộc phe của đại hoàng tử hay tam hoàng tử, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối trung thành với hoàng thượng, đó chính là nhị hoàng tử.

Cẩn Vương, Dạ Cảnh Niên!

''Hoàng thượng bất ngờ ra chiêu này, thật khiến cho người ta ứng phó không kịp, ta đoán lúc này An Ninh cung bên kia đang hoảng loạn.''

Lương Cẩm Xuyên rót một chén trà cho Dạ Cảnh Phong, thấp giọng nói: ''Chúng ta lần này hữu kinh vô hiểm, chờ xem náo nhiệt là được!''

*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

An Ninh cung bên kia...

Dạ Cảnh Phong nhíu mày: ''Lòng dạ hoàng hậu nương nương độc ác, lần này... Lần này nhị hoàng huynh có gặp nguy hiểm không?''

Từ nhỏ Dạ Cảnh Phong lớn lên trong hoàng cung, lại được Linh phi nương nương lòng dạ tâm cơ tự mình dạy dỗ, hắn so với những đứa trẻ bình thường vừa trưởng thành lại vừa mưu mô.


Coi như là vậy, nhưng hắn vẫn chỉ là thiếu niên mười ba tuổi.

Trong cung tình người lãnh đạm, hắn không cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc.

Người duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy thân thiết, chính là nhị hoàng huynh Dạ Cảnh Niên.

Kể từ khi nhị hoàng huynh rời cung... Cũng chẳng có người nào thực sự quan tâm hắn.

Cho nên lần này, hắn chủ động tìm mẫu phi nhận nhiệm vụ hỏi thăm tin tức là còn có mục đích khác, chính là muốn gặp Dạ Cảnh Niên, chẳng qua Dạ Cảnh Phong không ngờ tới, nhị hoàng huynh thực sự đã bị phụ hoàng phái đi thành Hứa Châu.

Đây là...

Địa phương đặc biệt nguy hiểm a!

Hiện tại Hứa Châu rất hỗn loạn, loạn dân nhiều vô kể.

Phía sau còn có An Ninh cung nhúng tay vào, ngộ nhỡ bị đánh lén...

''Cữu cữu, bằng không chúng ta cũng ra tay đi, vừa có thể bảo vệ nhị hoàng huynh, lại còn có thể ngăn cản âm mưu của An Ninh cung, một công đôi việc!''
Dạ Cảnh Phong nghĩ ngợi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thấp giọng đề nghị.

''Không được. Sự tình ở thành Hứa Châu càng ngày càng lớn, người của chúng ta thật vất vả mới rút lui được, tuyệt đối không thể dính vào nữa.''

Lương Cẩm Xuyên khẽ lắc đầu: ''Ta biết điện hạ thật lòng lo lắng cho Cẩn vương điện hạ, huynh đệ tình thâm, nhưng ngươi cũng phải hiểu... Lần này, hoàng thượng đã quyết tâm muốn dọn dẹp thành Hứa Châu, hơn nữa... Trong thành Hứa Châu sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hoàng thượng không không biết sao? Hắn phái Cẩn vương một thân một mình tới đó trước, chẳng phải là một loại phế bỏ sao?''

Hoàng tử không có năng lực, cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.

Điểm này, Lương Cảnh Xuyên thấy rõ ràng hơn Dạ Cảnh Phong.
Bạc tình nhất,

Là gia đình đế vương a!

Chương 332: Dạ Cảnh Niên trở về

Edit: Hồ ly lông xù

Kinh thành, sóng êm gió lặng.

Hứa Châu, sát khí dâng trào.

Lúc này, vương phủ nhìn như yên bình, nhưng thực tế đã thành trung tâm bão táp, chẳng qua mọi người vẫn mờ mịt chưa phát giác thôi.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt.

Hoàn toàn không có tin tức của Dạ Cảnh Niên.

Hai tháng trôi qua trong lặng lẽ.

Vẫn không hề có tin tức của Dạ Cảnh Niên.

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, gần đến giao thừa.

''Tháng chạp năm nay so với năm trước còn lạnh hơn a.''

Đi dạo trên đường Trường An, Lăng Hiểu nắm chặt áo choàng của mình.

''Có vẻ như sắp có tuyết rơi.''

Vệ Tĩnh đi phía sau Lăng Hiểu thấp giọng nỉ non: ''Không biết vương gia, lúc này... Người ở chỗ nào? Đã mặc thêm áo bông chưa?''
''Vương gia...''

Lăng Hiểu thở dài: ''Hắn thông minh như vậy nhất định sống tốt hơn chúng ta.''

Vệ Tĩnh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lăng Hiểu: ''Giao thừa... Không biết vương gia có thể trở về không, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, thật sự có thể ăn hết sao?''

Những ngày Dạ Cảnh Niên không có ở đây, phòng thu chi của vương phủ thực sự tiết kiệm được không ít bạc, chớp mắt đã sắp qua năm, Lăng Hiểu cố ý lấy một chút bạc rồi dẫn theo Vệ Tĩnh ra ngoài mua đồ.

Kết quả càng mua càng nhiều.

''Mua cũng đã mua rồi, mang tất cả về đi.'' Lăng Hiểu nhỏ giọng nói.

''Được.''

Vệ Tĩnh gật đầu, mặc dù Lăng Hiểu trông rất bình tĩnh, nhưng Vệ Tĩnh nhìn ra được, nàng cũng rất lo lắng an nguy của vương gia.
Không biết vương gia đi làm chuyện gì, hơn nửa năm không hề có bất kì tin tức nào.

Đó không phải là một tín hiệu tốt.

Càng làm cho người ta để ý chính là, vương gia không có tin tức lâu như vậy, cho dù là Thanh Nguyệt cung của Doanh phi hay hoàng thượng cũng chẳng quan tâm, chuyện này... càng khiến người ta tò mò.

Hai người túi lớn túi nhỏ trở về vương phủ, gần tới cửa vương phủ, chợt thấy một chiếc xe ngựa từ xa đi tới.

Nhìn thấy phu xe, ánh mắt Lăng Hiểu lập tức thay đổi.

Khuôn mặt quen thuộc này, mặc dù thoạt nhìn có chút tang thương, nhưng vẫn ôn hòa tuấn tú như trước.

''Cha nuôi!''

Tất cả đồ trong tay Lăng Hiểu giao hết cho Vệ Tĩnh, nàng vội vàng chạy tới.

Phu xe chính là Ngô Trần.

Lúc này gương mặt hắn tiều tụy, một thân quần áo vải thô, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, hiền hòa.
''Lăng Hiểu.''

Ngô Trần mở miệng, nhẹ nhàng gọi tên Lăng Hiểu.

Hơn nửa năm rồi.

Hắn rốt cuộc...Còn sống trở lại!

Ngô Trần: Ta thật không dễ dàng.

''Cha nuôi, sao ngươi lại ở đây? Tại sao lại ăn mặc như vậy?'' Lăng Hiểu nhìn Ngô Trần trước mặt, trong lúc nhất thời, ngàn vạn lời nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

''Trước tiên đừng nói cái này, ngươi mau mau giúp ta!''

Ngô Trần vỗ vỗ bả vai Lăng Hiểu, vừa vén màn xe lên, bên trong có hai người đang ngồi, chính xác hơn, một người ngồi, một người khác đang ngủ mê man.

''Vương gia!''

Lăng Hiểu kinh ngạc kêu to, ngay sau đó lại nhanh chóng che kín miệng.

Người đang ngủ mê man trong xe ngựa, chính là vương gia đã mất tích nửa năm... Cẩn vương Dạ Cảnh Niên!

Này... Chuyện gì đã xảy ra?
Đầu óc Lăng Hiểu như ngừng hoạt động, nhưng nàng vẫn nhanh chóng tiến lên theo Ngô Trần đỡ Dạ Cảnh Niên đang ngủ mê man trên xe ngựa xuống.

''Diệp cô nương, ngươi cũng xuống đi.''

Lúc này, Ngô Trần quay đầu nhìn người còn lại trong xe.

Đó là một cô nương khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù nàng mặc quần áo vải thô, nhưng cũng không giấu được vẻ lanh lợi giữa hai hàng lông mày.

Ngũ quan xinh xắn, đôi mắt trong veo, cô nương này vừa nhìn qua đã biết là không phải người bình thường.