Chương 343: Cùng nhau già đi, cùng nhau xuống hoàng tuyền

Edit: cầm thú

Khánh Nam vương tạo phản cuối cùng bị trấn áp, sau đó gọi là "Cuộc nổi loạn Khánh Nam".

Chớp mắt lại qua ba năm, dân chúng Hồng vương triều rốt cuộc cũng thoát ra khỏi khói mù chiến tranh, tất cả vương triều lại phồn vinh hưng thịnh như trước.

Sự thực chứng minh, Dạ Cảnh Phong có ý đồ bá nghiệp lớn, nhưng đối với NPC Lăng Hiểu, đều không còn quan trọng.

Có vài người, sinh ra đã định sẵn là quân lâm thiên hạ.

Còn có vài người...

Lăng Hiểu quay đầu nhìn Dạ Cảnh Niên ngồi bên đống lửa một bên nướng thịt cừu một bên ca hát, không khỏi cười nhẹ.

Có vài người, cũng đã định sẵn, cả đời sống tự tại, tự do khoái hoạt...

.. ...

Tâm nguyện lớn nhất đời này của Ngô Trần là có thể an toàn cáo lão hồi hương, sau đó, sống thọ và chết tại nhà.


Cái tâm nguyện to lớn này, nhưng hắn vẫn làm được.

Thậm chí, lúc hắn hấp hối, bên cạnh còn có người vì hắn khóc đỏ con mắt.

"Đừng khóc, sau khi ta chết, cứ việc chôn ta ở trên thảo nguyên đi."

Tắc Bắc lạnh khủng khϊếp, nhưng thảo nguyên kia dài rộng vô tận, đếm hoài không hết trâu bò, thật sự chính là làm người ta nhớ mãi không quên.

"Ừm, biết rồi."

Lăng Hiểu lau nước mắt, một bên gật đầu, một bên mở miệng nói: "Cha nuôi, ngươi còn di ngôn gì nữa không? Kim khố ngươi giấu chỗ nào rồi? Hiện tại nói cho ta biết đi! Sắp không kịp mất rồi."

Ngô Trần: ...

Ta tức...

Người chết cũng bị ngươi chọc cho tức sống lại!

Nhìn bộ dáng tức giận trên giường của Ngô Trần, Lăng Hiểu không khỏi nín khóc mỉm cười: "Cứ như vậy thật tốt, ta càng thích nhìn thấy bộ dáng tức giận của cha nuôi."


Nha đầu chết tiệt này...

Thật biết chọc giận người ta!

Có điều...

Nàng bồi hắn cả đời!

Ngô Trần cảm thấy rất vui mừng, nhớ lại năm xưa, thời điểm hắn bán mình vào cung, hắn thật sự cho rằng bản thân sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Nhưng hiện tại...

Cuối cùng sâu xa liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Niên bên cạnh Lăng Hiểu, Ngô Trần an tâm nhắm mắt lại.

Đời này của hắn, coi như đáng giá.

Sau khi Ngô Trần mất, chỉ còn lại Dạ Cảnh Niên làm bạn nương tựa với Lăng Hiểu.

Đây không phải lần đầu tiên Lăng Hiểu sống đến lúc già, trải nghiệm sinh lão bệnh tử.

Chẳng qua bây giờ, không giống thế giới khác, có chút không giống.

Trước kia ở thế giới khác, mặc dù cũng có bạn bè người thân, thậm chí còn có một đám cháu, nhưng bọn họ chỉ thỉnh thoảng ghé thăm Lăng Hiểu mà thôi.


Đa số thời gian, nàng sống cô độc ở viện dưỡng lạo, yên lặng chờ đợi tử vong.

Mà bây giờ, không giống.

Nàng không cô độc một mình, bên cạnh còn có Dạ Cảnh Niên làm bạn.

Vị nhị điện hạ này, vốn nên là nam chủ đại nhân phong quang vô hạn, vốn nên cùng Diệp Minh Nguyệt có một đoạn nhân duyên tốt.

Mà hiện tại...

Hắn ở trên thảo nguyên Tắc Bắc, làm một lão đầu chăn dê.

Mặc dù bộ dạng vẫn cực kì anh tuấn, nhưng chỉ có thể xem là một lão đầu anh tuấn.

Sẽ không hối hận chứ, có khi nào có chút tiếc nuối không?

Mấy vấn đề này, Lăng Hiểu không còn hỏi Dạ Cảnh Niên nữa. Ngày qua ngày, không biết lại qua bao nhiêu năm, cơ thể Lăng Hiểu cũng trở thành đèn cạn dầu.

"Huynh, nếu như có một thế giới khác, trong thế giới kia huynh không có theo ta và Ngô Trần lưu lạc bờ bến, mà dẫn Diệp Minh Nguyệt quy ẩn nông thôn, có nhi tử nối dõi, nơi đó huynh, chắc cũng rất hạnh phúc nhỉ?"
Trước khi chết, Lăng Hiểu dường như nhìn thấy được hình ảnh thế giới bên kia.

Ở nơi đó, Dạ Cảnh Niên cùng Diệp Minh Nguyệt quy ẩn nông thôn phu thê ngọt ngào, cũng có một đôi nữ nhi song toàn, một cuộc sống hoàn mỹ không tranh với đời.

Dạ Cảnh Niên nghe được lời Lăng Hiểu nói, chỉ cười nhàn nhạt, đôi mắt đục ngầu chợt như có chút ánh sáng: "Như nàng nói... dường như cũng không tệ, chỉ là..."

Dạ Cảnh Niên yên lặng nắm tay Lăng Hiểu: "Với hiện tại, ta càng cảm thấy hạnh phúc hơn."

Một cuộc sống không bị ràng buộc.

Có thể làm bạn cả đời bên cạnh nàng, sống tới già, đây...

Chính là hạnh phúc mỹ mãn mà ta mong muốn.

Một chữ "Yêu", có lẽ chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.

Thậm chí tới giờ phút này, hắn cũng không nguyện nói ra.

Dạ Cảnh Niên chỉ nắm chặt tay Lăng Hiểu, nhìn nàng thật sâu.
Tận mắt nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, tận mắt thấy thân thể nàng dần mất đi nhiệt độ...

Nếu như nàng rời đi.

Ta không muốn sống một mình.

Đời này.

Cùng nhau cười, cùng nhau vui chơi.

Cùng nhau lên núi bắt sói, cùng nhau xuống sông bắt cá.

Cùng nhau làm quá nhiều chuyện.

Mà hiện tại, là một việc cuối cùng.

Ta bồi nàng...

Cùng nhau già đi, cùng nhau xuống hoàng tuyền.

Có thứ tình cảm, chưa bao giờ nói ra, nhưng cũng không có nghĩa, nó chưa từng tồn tại.

Ta yêu nàng.

Lòng ta biết.

Như thế đã đủ.