Edit: Quàng Thượng

Không tìm được chương trình gì hay, Lăng Hiểu tắt tivi lên lầu, vốn định về thẳng phòng ngủ nhưng mà suy nghĩ một tí thì cô vẫn lặng lẽ đi tới gần cửa thư phòng.

Cửa thư phòng lúc này cũng không đóng chặt, có thể nghe rất rõ người bên trong nói chuyện --

"Thật sự đã nghĩ kĩ sẽ báo danh vào học viện võ đạo nào chưa?"

"Con nghĩ kĩ rồi."

Đây rõ ràng là Lăng Vệ Chu và Lăng Xuyên đang nghiên cứu nguyện vọng thi cao đẳng của Lăng Xuyên.

Lấy thành tích đứng nhất Phương Đường Thị của Lăng Xuyên, loại học viện võ đạo nào cũng có thể thi đậu, đương nhiên là nếu ghi danh vào học viện Kinh Vũ, học viện mạnh nhất cả nước thì sợ là cũng có chút khó khăn.

Dù sao thì đó cũng là học viện võ đạo đứng đầu cả nước, cũng xếp số một số hai trên thế giới, bên trong mỗi học sinh đều là thiên tài trong thiên tài.

Mà Phương Đường Thị nói chung cũng chỉ là thành thị nhỏ tuyến ba, thiên tài ở đây so với thành phố lớn có lẽ là vẫn có chênh lệch.

"Con đường võ giả này cũng không dễ đi, nhưng nếu con đã quyết định thì nên kiên định không bỏ, nếu thật sự có thể thi vào học viện Kinh Vũ, con hãy cố gắng học cho tốt, không cần lo lắng chuyện trong nhà."

Bản thân Lăng Vệ Chu cũng không có thiên phú cao. Ông ấy xem như là nhóm võ giả thứ hai sau khi linh khí sống lại, nỗ lực tu luyện mấy chục năm cũng mới miễn cưỡng đột phá cảnh giới thứ nhất trong chín cảnh giới của võ giả tông sư.

Tu vi này ở chỗ nhỏ như Phương Đường Thị có thể miễn cưỡng làm hiệu trưởng, thành phố lớn như Kinh Đô thì người mạnh như mây bay, tu vi so với ông không dám nói là đầy đường nhưng cũng không ít lắm.

"Học viện võ đạo Phương Đường tuy là một cái học viện nhỏ không có tiếng tăm gì nhưng vẫn luôn cần ta duy trì..."

"Ba, thật xin lỗi."

Lăng Xuyên đánh gãy lời Lăng Vệ Chu, trong giọng nói mang theo vài phần có lỗi: "Con cũng từng nghĩ sẽ ở Phương Đường Thị giúp ba, nhưng mà... Con còn muốn chạy xa hơn, con muốn có lực lượng càng mạnh hơn như vậy mới có thể báo thù cho mẹ, cũng chỉ có như vậy mới có khả năng bảo vệ càng nhiều gia đình không bị yêu thú yêu thực hủy hoại."

"Con, con làmrất đúng."

Lăng Vệ Chu vui mừng cười cười: "Từ sau chiến dịch lần trước, khu an toàn của Phương Đường Thi đã tăng không ít phòng ngự, trong vòng mười năm Phương Đường Thị vẫn rất an toàn, con cứ yên tâm đi thi lên cao hơn, yên tâm theo đuổi ước nguyện của con đi."

Nói xong, Lăng Vệ Chu lại ngước mắt nhìn cửa thư phòng, ho khan một tiếng rồi khẽ quát: "Lăng Hiểu, con còn không vào đây? Nghe lén nghiện rồi hay như nào?"

"A..."

Lăng Hiểu mang dép lê từ từ đi vào thư phòng, mở to mắt với vẻ mặt vô tội: "Con đi ngang qua thôi mà."

"Tốc độ đi ngang qua của con cũng chậm quá ha, đi ngang qua đều được vài phút luôn."

Lăng Vệ Chu im lặng nhìn con gái của mình. Nhóc con tuy nhỏ nhưng lại rất ma lanh, bình thường không thích học cũng thôi đi, đằng này lại có ý nghĩ riêng thường làm hắn rất đau đầu.

"Anh ơi, anh thật sự muốn thi vào học viện Kinh Vũ sao?"

Lăng Hiểu tự động xem nhẹ lời Lăng Vệ Chu nói, vẻ mặt mong đợi mà quay sang nhìn Lăng Xuyên.

"Ừ."

Lăng Xuyên gật đầu.

"Sau này em cũng..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Lăng Vệ Chu cắt ngang lời của Lăng Hiểu: "Đi ngủ nhanh đi, sáng mai con còn phải đi học đó!"

"Ba ba bất công."

Lăng Hiểu quệt miệng nhưng khi cảm thấy khí tức nhất phẩm tông sư của Lăng Vệ Chu xong thì cô vẫn ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Lăng Hiểu: Chị đây không thèm chấp, chị đây là tôn kính người già, ừ, đây chính là truyền thống đẹp của chúng ta.