Edit: cầm thú

Việc làm ăn của Sở Uyên luôn lấy uy tín làm đầu, mới có thể phát triển Sở gia như bây giờ.

Ông ấy không gian xảo như Hứa Văn Thành, tất nhiên không nhìn ra bộ mặt thật của lão bạn thân.

Giờ phút này, nhìn thấy Sở Mặc chơi cùng với Lăng Hiểu, trong lòng Sở Uyên thực sự rất cảm kích.

Dù sao thời đại này lòng người khó đoán, tương lai muốn tìm một người không tham lam, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Sở Mặc, chỉ sợ rất khó đấy.

Mà lớn lên cùng nhau từ nhỏ tới lớn, lại là câu chuyên khác.

Dù thế nào, lớn lên cùng nhau thì hai người cũng sẽ có một tình cảm nhất định?

Lại nói, Sở Uyên cực kì tin tưởng bạn già của ông, ông nghĩ, Hứa gia sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ, càng sẽ không mơ tưởng tới tài sản của Sở gia.

Vì thế, Lăng Hiểu được giữ lại Sở gia.

Trở thành bạn chơi với Sở Mặc.

Lăng Hiểu:...

Kịch bản này thật sự không được đâu!

Vừa khoa trương giả tạo thế này vậy mà vẫn tiếp tục được hả?

Nhưng mà...

Ở Sở gia có ăn có uống, điều khiến Lăng Hiểu hài lòng nhất là được trải nghiệm vươn tay ra liền có cơm nhét vào miệng, cô cực kì vui vẻ.

Thứ duy nhất không tốt chính là Sở gia mời quá nhiều giáo viên về dạy cô.

......

Hiện tại, Lăng Hiểu đã đến tuổi đến trường, mà tình hình của Sở Mặc lại không thể đến trường, cho nên...

Sở Uyên mời một đống giáo viên kinh nghiệm dạy học phong phú, đến Sở gia dạy học cho Lăng Hiểu!

Tất nhiên, thời điểm Lăng Hiểu đi học, Sở Mặc cũng đi theo cô.

Hắn bị ngốc, bạn cùng lứa không ai thật lòng chơi đùa với hắn.

Từ khi vợ chồng Sở Chiến gặp nạn, những đứa trẻ họ hàng ngược lại thường xuyên tới tìm Sở Mặc chơi.

Nhưng mà bọn họ không hề thật lòng đối xử tốt với Sở Mặc.

Những người đó đều cảm thấy Sở Uyên sẽ không thật sự giao toàn bộ tài sản cho một đứa trẻ ngốc đâu.

Cho nên bọn họ đều cố gắng thể hiện, đối xử tốt với Sở Mặc, hi vọng có thể được Sở Uyên nhìn trúng, sau đó một giây vụt sáng, trở thành người thừa kế đời sau của Sở gia.

Mà biểu hiện của những người này quá mức rõ ràng, lại không ai giống lão cáo già Hứa Văn Thành ẩn tàng cực sâu, cho dù là Sở Uyên hay Sở Mặc, đều cảm thấy bọn họ quá mức dối trá.

Mặc dù Sở Mặc có chút ngu ngốc, nhưng cũng bởi vì lẽ này, hắn lại có thể dễ dàng cảm nhận thiện ý và ác ý của người khác.

Hắn biết ở Sở gia, đối xử với mình tốt nhất là ông nội, mà bây giờ ông nội nói với hắn, chị Lăng Hiểu sẽ đối xử tốt với hắn, bởi vì tương lai chị Lăng Hiểu sẽ sống cả đời với hắn.

Sở Mặc không hiểu ý nghĩa của sống cả đời, nhưng hắn nghe theo lời ông nội nói, vì vậy mỗi phút mỗi giây đều bám lấy Lăng Hiểu.

"Chị, ăn kẹo."

Bất cứ lúc nào, trong túi Sở Mặc cũng đầy kẹo, hắn cực kì thích đồ ăn ngọt, cũng rất vui vẻ san sẻ với người khác.

Không thể không nói, thế giới của Sở Mặc, cực kì đơn thuần, đơn giản.

Nhìn bộ dáng làm bài tập của Lăng Hiểu, Sở Mặc ngoan ngoãn lấy ra hai viên kẹo đường, đặt trên bàn cho Lăng Hiểu.

Đáy lòng Lăng Hiểu ấm áp.

Rồi lại nhìn bài tập của mình.

Lớp một, phép trừ.

Được rồi.

Mặc dù rất muốn giả vờ không học giỏi, nhưng mà nếu như phép trừ cũng làm sai, hình như rất quá đáng đó.

"Chị, ăn kẹo nè!"

Lúc này, Sở Mặc áp sát cái đầu lại gần, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt tò mò nhìn Lăng Hiểu: "Chị, ăn kẹo a!"

Lăng Hiểu:...