Edit: cầm thú

"Cháu có biết kết hôn nghĩa là gì không? Nghĩa là, cháu sẽ sống chung cả đời với Sở Mặc, cả đời sống với người chồng tâm trí chỉ bằng đứa bé mấy tuổi!"

Hứa Hi Đình ánh mắt thâm sâu nhìn Lăng Hiểu: "Cậu không muốn hạnh phúc cả đời của cháu bị phá hủy, cho nên bây giờ cậu mới tới."

Hứa Hi Đình kéo tay Lăng Hiểu: "Thời điểm mẹ cháu qua đời cậu ở ngay bên cạnh chị ấy, chị ấy căn dặn cậu bắt cậu phải chăm sóc cho cháu."

Đối với chị gái mình, Hứa Hi Đình luôn cảm thấy áy náy.

Hồi hắn còn nhỏ, chị gái đối xử rất tốt với hắn, có thứ gì tốt, đều đưa cho hắn trước.

Sau khi chị gái đào hôn, ba không cho phép bất cứ ai đi tìm chị, càng không được liên lạc với chị.

Mà khi đó, Hứa Hi Nguyệt đã gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại là Hứa Hi Đình còn niên thiếu, hắn biết chị gái sống bên ngoài không tốt, nhưng hắn không dám liên lạc với chị, lại không dám giúp đỡ chị.

Thời điểm đó hắn vẫn còn e sợ cha của hắn.

Sau này tìm được Lăng Hiểu, Hứa Hi Đình vẫn không có cách chống đối cha hắn.

Năm đó, hắn không có sự nghiệp, ăn mặc đi lại đều là tiền của Hứa gia.

Cho dù hắn không bằng lòng thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng nhìn cha hắn mang Lăng Hiểu đi.

Những năm gần đây, Hứa Hi Đình rời khỏi Hứa gia độc lập phát triển, hắn cực khổ gây dựng sự nghiệp, trong lòng lại áy náy với chị gái, hắn thầm thề, phải chăm sóc cháu gái thật tốt, để cháu gái bình yên trưởng thành.

Mà hiện tại, chính là thời điểm hắn hoàn thành lời hứa.

"Mấy năm nay cậu để dành được không ít tiền, có thể đưa cháu ra nước ngoài du học."

Vẻ mặt Hứa Hi Đình thật sự nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu: "Cậu không cần dựa vào ông ngoại cháu, cũng có thể lo cho cháu cơm ăn áo mặc đầy đủ, thế lực của ông ấy không đủ khả năng tìm được cháu đâu, đến lúc đó, cháu sẽ có cuộc sống của riêng mình!"

Hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo.

Theo ý hắn, hiện giờ Lăng Hiểu mười bốn tuổi, sẽ không chấp nhận ở bên kẻ ngốc cả đời đâu nhỉ?

Nhưng mà...

"Cậu, cảm ơn cậu, nhưng mà, cháu từ chối."

Lăng Hiểu thở dài.

Cô chắc chắn phải rời khỏi Sở gia, cũng sẽ từ hôn Sở Mặc, nhưng không phải bây giờ.

Thời cơ chưa tới.

Huống chi, hiện tại bên ngoài đâu biết bọn họ có hôn ước, nếu như cô chạy trốn, vậy công tác thất bại phải làm sao?

Lui một vạn bước.

Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?

Nếu như Lăng Hiểu bỏ Sở Mặc ở lại, chính cô cũng cảm thấy có lỗi với hai chữ "chị gái" nhiều năm, càng cảm thấy có lỗi với hắn đã giữ cho mình nhiều đồ ăn vặt ngon!

"Đứa nhỏ này, cháu có biết cháu đang nói gì không? Có phải ông ngoại cháu... nói cái gì rồi?"

Nghe Lăng Hiểu trả lời, Hứa Hi Đình có chút sốt ruột: "Được rồi, cậu không trách cháu, đợi cháu trưởng thành, nhất định sẽ hối hận! Cho dù ông ngoại nói gì với cháu, cháu cũng không được tin ông ấy, ông ấy lừa gạt cháu thôi, ông ấy muốn cháu gả cho Sở Mặc căn bản không phải vì muốn tốt cho cháu, chỉ vì ông ta mà thôi!"

"Cậu."

Lăng Hiểu hít sâu một hơi ngắt lời Hứa Hi Đình nói: "Cháu biết bản thân cháu đang làm cái gì, hôn ước với Sở Mặc, cháu tự có chừng mực, cháu sẽ xử lý tốt, cho dù là ông ngoại, hay là cậu đi nữa, cho dù hai người nói cái gì, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của cháu."

Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Hứa Hi Đình một cái: "Cháu đi tìm Sở Mặc đây, em ấy ở một mình cháu không yên tâm."

Lăng Hiểu xoay người rời đi.

Chỉ để lại Hứa Hi Đình đứng đó, vẻ mặt chán nản...

Một góc của đại sảnh.

Lăng Hiểu nhanh chóng phát hiện bóng dáng Sở Mặc.

Nhưng Lăng Hiểu không đến đó ngay, bởi vì bên cạnh Sở Mặc có một bóng dáng xa lạ khác, một thiếu nữ khuôn mặt ngọt ngào!