Edit: cầm thú

Lăng Hiểu không ngờ tới, Sở Mặc đột ngột tỉnh dậy, còn trải qua nhiều chuyện ly kỳ như vậy.

Chẳng qua...

Người trước mắt thật sự là Sở Mặc ngốc sao?

Hắn không phải là đồ giả mạo chứ?

"Linh hồn trong cơ thể em thì sao? Em có cảm nhận được cậu ta không?" Lăng Hiểu hỏi thăm dò Sở Mặc một câu.

Linh hồn kia?

Sở Mặc nhíu mày, vẻ mặt xấu hổ: "Linh hồn kia dường như rất yếu, thời điểm em tỉnh dậy linh hồn đó đột nhiên đánh tới, sau đó... không còn gì nữa. Em cũng không biết anh ta đi đâu rồi, chị, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Biến mất?

Chẳng lẽ... hòa hợp với linh hồn Sở Mặc rồi?

Lăng Hiểu đang suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc.

Vận mệnh chi tử của thế giới xảy ra thay đổi! Nam chủ kịch tình của vị diện đang hình thành!

Đây là...

Lăng Hiểu mở to mắt nhìn.

Tuy rằng Sở Mặc là nam chủ thế giới này.

Nhưng Lăng Hiểu biết rõ nam chủ thật, là linh hồn khác chiếm giữ cơ thể Sở Mặc.

Mà hiện tại...

Nam chủ mới, lại chính là Sở Mặc!

"Thôi, không cần nghĩ tới những thứ này nữa, em tỉnh dậy là được rồi. Bây giờ vừa đúng lúc, chúng ta ăn bánh ngọt đi!"

Cuối cùng Lăng Hiểu cũng yên lòng, có thể yên tâm chúc mừng sinh nhật Sở Mặc, bây giờ đúng là song hỉ lâm môn.

Tất nhiên.

Trong đáy lòng Lăng Hiểu còn có chút nghi ngờ.

Lần trước ở vị diện Lăng Tiêu, bởi vì nam chủ thay đổi, quy tắc thế giới xóa đi sự tồn tại của Lăng Hiểu, khiến mọi người quên đi cô.

Nhưng mà bây giờ?

Hiện tại, không có chút biến hóa gì hết?

Đáy lòng Lăng Hiểu suy nghĩ một chút, ăn bánh ngọt xong, cô đã ném suy nghĩ này lên cửu ngoại thiên rồi.

......

Cứ như vậy Sở Mặc không chỉ hoàn toàn thức tỉnh, còn từ một thiếu niên ngốc nghếch trở thành cao thủ tuyệt thế.

Quả nhiên, người được lão thiên nhìn trúng đều rất được.

Lăng Hiểu cuối cùng đem Sở Mặc trở về Sở gia trạch.

Trong nhà không có chút tro bụi, nhưng vẫn thấy lạnh lẽo.

"Chúng ta sửa lại phòng chút đi, chị thích phong cách gì?"

Sở Mặc nhìn đồ đạc trong phòng hắn bị chuyển đi, nhẹ nhàng nói nhỏ.

Hiện tại hắn không còn tâm tư thiếu nhi nữa rồi, cho nên, nếu để lại căn phòng trẻ em này thì xấu hổ quá!

"Sửa chữa đơn giản là được, hiện tại chúng ta cũng không có giàu lắm đâu."

Lăng Hiểu nhẹ giọng nói, mặc dù Sở Uyên để lại nhiều sản nghiệp, nhưng đa số đều là bất động sản, cũng không phải tiền gởi ngân hàng.

Hơn một năm nay, Lăng Hiểu tiêu xài không ít, đa số là mượn của cậu, chứ ví tiền của cô đã sớm thấy đáy rồi.

"Chị."

Nghe Lăng Hiểu nói vậy, Sở Mặc chậm rãi đi tới sau lưng cô, giơ tay nắm vai cô: "Tiền bạc chị không cần lo đâu, sau này, em nuôi chị!"

Tuy Sở Mặc không có bất cứ tài năng gì về tài chính, nhưng hắn tu luyện Phù Sinh kinh, bí tịch này không chỉ là bí tịch võ công đơn giản, bên trong còn đề cập đến y thuật, có thể cứu người, thậm chí còn có ngũ hành bát quái, thuật bói toán, rất nhiều kỹ thuật huyền dị khác.

Chỉ cần Sở Mặc học xong tất cả những thứ này, đừng nói nuôi một Lăng Hiểu, nuôi 1000 Lăng Hiểu cũng không thành vấn đề!

Bây giờ ông nội đã mất, đối với Sở Mặc, Lăng Hiểu chính là người thân duy nhất.

Tất nhiên hắn không thể để chị gái của mình bị đói.

"Ngoan, hiện tại nhìn em tiến bộ như vậy, chị cũng yên tâm rồi."

Lăng Hiểu nghe thấy Sở Mặc muốn nuôi dưỡng mình, trong lòng cực kì vui vẻ.

Không uổng công chị gái thương em.

Nếu như em không nuôi chị, chị phải đi bưng gạch mất thôi!

Sở Mặc:...

Cho nên rốt cuộc vì sao chị lại có chấp niệm với việc bưng gạch vậy?