Edit: Hồ ly lông xù

Âu Dương Túy hành động không suy nghĩ như vậy, tấm lòng hiếu thảo này rất đáng quý.

Thấy hắn dễ dàng cắn câu, Lăng Hiểu không khỏi khẽ mỉm cười: ""Mặc dù ngươi không phải họ Lăng, nhưng vẫn là con cháu Lăng gia ta, phần trách nhiệm này đặt trên người ngươi cũng không hẳn là không thể, từ nay về sau, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh đốc thúc ngươi, giám sát người, cho đến khi ngươi công thành danh toại mới thôi!""

Âu Dương Túy:...

Tự nhiên có cảm giác mình bị gài là thế nào nhỉ?

Với lại...

Cái gọi là công thành danh toại, rốt cuộc là ý gì?

""Lão tổ tông, ngài sẽ không... Sẽ không phải muốn ta tham gia khoa cử đấy chứ?

Âu Dương Túy có chút sợ.

Trời sinh hắn không phải là người đọc sách a!

Nếu bắt hắn đọc sách, hắn thực sự đọc không nổi đâu!

""Không phải ngươi vừa đồng ý với nương sẽ tham gia kì thi mùa xuân sao?""

Lăng Hiểu bay một vòng quanh thư phòng nhỏ, phát hiện nơi này có rất nhiều bộ sách còn mới tinh, hầu hết đều là sách nhập môn cơ bản trong trường tư thục của nước Đại Trinh.

""Trước tiên, ngươi báo cáo tình hình cho lão tổ tông nghe, trình độ học hành của ngươi đến đâu rồi, toàn bộ sách trong phòng này, ngươi học thuộc được mấy quyển?""

""Cái này...""

Âu Dương Túy gãi gãi đầu: ""Thật muốn ta nói sao?""

""Dĩ nhiên, chẳng lẽ ngươi đến một quyển cũng không thuộc?""

Lăng Hiểu hỏi ngược lại.

Âu Dương Túy hì hì cười: ""Lão tổ tông anh minh! Mấy quyển sách đó quá khó, ta thực sự không thuộc lòng nổi a!""

Lăng Hiểu:...

Khó?

Sách nhập môn của trường tư thục, Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, ngươi dám nói với ta nó rất khó?

Trong phòng chợt nổi lên một cơn gió lạnh.

""Học thuộc lòng cho ta, ngay lập tức! Bắt đầu học thuộc từ Thiên Tự Văn!""

Trong chớp mắt, Lăng Hiểu giống như quay trở về khoảng thời gian làm giáo viên.

""Được được được, ta lập tức học thuộc!""

Âu Dương Túy bị dọa tái mét mặt, lập tức cầm quyển Thiên Tự Văn, bắt đầu học thuộc lòng một cách nghiêm túc.

Ba ngày sau...

""Ba ngày nay, thiếu gia ngay cả ăn uống cũng giải quyết trong thư phòng, các người nói xem, hắn chăm chỉ như vậy, thực sự là muốn tham gia kì thi mùa xuân sao?""

""Các ngươi đoán xem, mấy ngày nay thiếu gia đã học thuộc được bao nhiêu quyển sách?""

Trên dưới Âu Dương phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước sự chăm chỉ đột ngột của Âu Dương Túy.

Mà Lăng Nguyệt Xu thì lại cho rằng, hết thảy những việc này là do tổ tông phù hộ.

Để con trai nàng lầm đường lạc lối biết quay đầu, nỗ lực phấn đấu!

Cứ như vậy, lại qua bảy ngày.

Trong thư phòng nhỏ, dưới mắt Âu Dương Túy quầng thâm dày đặc, vẻ mặt vô hồn nhìn chằm vào một vị trí nào đó trong không trung, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

""Ta đã nỗ lực hết sức, lão tổ tông, ta thực sự không nhớ nổi nữa!""

""Ta... Ta thực sự không thể học thứ này!""

Lăng Hiểu:...

Được rồi.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người vô dụng như vậy, mười ngày! Suốt mười ngày đó!

Thậm chí ngay cả trang đầu tiên cũng không thuộc được, rõ ràng nó chỉ có mấy hàng chữ!

Hắn là heo sao?

Không, heo so với hắn còn thông minh hơn.

Chuyện này căn bản không hợp lẽ thường, cho dù đổi thành một người vô dụng khác, mười ngày, ít ra cũng có thể học thuộc lòng được mấy trăm chữ mà?

Nhưng Âu Dương Túy chỉ học thuộc được hai câu.

Chỉ đúng hai câu đầu!

Mười ngày, bất luận là ngày hay đêm, Lăng Hiểu đều ở bên cạnh Âu Dương Túy, nàng có thể khẳng định Âu Dương Túy không hề lười biếng.

Hắn quả thực rất chăm chỉ.

Nhưng...

Hắn giống như sinh ra không phải để đọc sách, thực sự mạnh mẽ ép buộc cũng chẳng được!

Cuối cùng, Lăng Hiểu chỉ có thể thay đổi sách lược của mình.

""Thật ra thì muốn công thành danh toại cũng có rất nhiều cách, ngươi không nhất thiết phải đi học, nếu ngươi học võ hoặc buôn bán, thậm chí là kỹ năng trong các ngành nghề khác cũng không sao.""

Lăng Hiểu trầm tư.

Nhiệm vụ của nàng là trợ giúp Âu Dương Túy thành tài, mà cái gọi là thành tài này, phạm trù cũng khá rộng.

""Ví dụ như, ngươi có hứng thú với cái gì không?""

Cái gọi là yêu nghề và làm nghề, Lăng Hiểu cho rằng mọi thứ đều nên dựa trên sở thích cá nhân làm tiền đề.

""Ta thích uống hoa tửu!""

Âu Dương Túy tiều tụy đứng một bên, nghe được lời này của Lăng Hiểu, theo bản năng bật thốt lên: ""Trong kinh thành nổi tiếng nhất là Ôn Nhu hương, ta đã từng đến, cũng rất quen thuộc!""

Lăng Hiểu:...