Edit: Hồ ly lông xù

""Nói tóm lại, ngươi là tên háo sắc!""

Lăng Hiểu lạnh lùng cắt đứt lời của Âu Dương Túy, sau đó chuyển chủ đề: ""Được rồi, nếu ngươi cố chấp với các cô nương như vậy, vậy chúng ta hãy nói về các cô nương này, ngươi có biết hiện giờ trong kinh thành có cô nương nào trẻ tuổi và xinh đẹp nhất không? Nữ tử có thân phận tôn quý nhất là ai?""

""Chậc, lão tổ tông, ngài hỏi đúng người rồi đó, trong kinh thành này từ đại cô nương cho đến tiểu tức phụ, từ công chúa đến quận chúa, thấp hơn còn có ca nương xướng khúc bán nghệ ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hiện tại, nữ tử có thân phận tôn quý nhất ở Đại Trinh quốc dĩ nhiên là Phi Phượng quận chúa, nàng còn là đệ nhất mỹ nhân của nước Đại Trinh ta, đừng nghĩ rằng nàng chỉ là quận chúa, nàng còn là cháu gái mà thái hậu sủng ái nhất, đương kim bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng đối xử với nàng như con của mình, đúng rồi, Phi Phượng quận chúa còn chưa thành thân!""

Ừm, câu cuối mới là trọng điểm, lúc này Âu Dương Túy có chút đắc ý, lĩnh vực này hắn nắm rất chắc, hắn là cao thủ đó!

""Phi Phượng quận chúa? Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân?""

Lăng Hiểu trầm ngâm: ""Nếu Phi Phượng quận chúa là Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân, vậy tại sao ngươi không muốn cưới nàng, ngược lại chỉ muốn cưới những nữ tử không trong sạch kia? Ngươi làm người mà không có chút tiền đồ vậy sao?""

""Cái này...""

Âu Dương Túy lúng túng cười một tiếng: ""Ta không dám, Hồng Loan cô nương và Điệp Ngọc cô nương, ta còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng Phi Phượng quận chúa... Nàng cao quý như vậy, ta không dám vọng tưởng.""

""Không có tiền đồ!""

Nghe được lời của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu bật cười: ""Từ giờ phút này trở đi, ngươi có lý tưởng mới —— lý tưởng của ngươi chính là cua được, khụ, cưới Phi Phượng quận chúa!""

Lăng Hiểu dứt khoát quyết định.

Ngươi có chấp niệm với chuyện cưới cô nương xinh đẹp như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Cưới đệ nhất mỹ nhân, nữ tử tôn quý nhất cả nước, Âu Dương Túy cũng được coi là đi đến đỉnh cao của đời người.

Ừm, vụ mua bán này lời rồi, có lãi không lỗ!

""Lão tổ tông...""

Âu Dương Túy bị lời nói của Lăng Hiểu dọa sợ ngây người ——

Này...

Chơi lớn vậy á?

""Hay là... Ta vẫn nên thử đọc sách lần nữa, đi tham gia kì thi mùa xuân có được không?

Âu Dương Túy yếu ớt xin ý kiến.

""Không, còn đọc sách làm gì, ngươi là thư đồng à? Cưới thê tử là quận chúa, ít nhất cũng có thể giảm bớt cho ngươi hai mươi năm phấn đấu, chờ ngươi thành quận mã gia, chẳng phải còn có thể khiến cho gia tộc thêm vinh quang sao?

Lăng Hiểu đứng một bên dụ dỗ: ""Cưới thê tử bạch phú mỹ, đi lê.n đỉnh cao của đời người, ngươi xem còn có cái gì tốt hơn ư?""

Âu Dương Túy:...

Lão tổ tông nói rất hay, ta vậy mà không phản bác được.

Chỉ là...

""Lão tổ tông, ta có chuyện muốn báo cáo với ngài.""

Âu Dương Túy sắp xếp lại câu từ: ""Đại Trinh quốc chúng ta luôn chú trọng văn võ song toàn, phát triển theo nhiều hướng, nữ tử hoàng thất, ngoại trừ Phi Phượng quận chúa thì đều đã thành thân, Phi Phượng quận chúa nay đã mười lăm tuổi nhưng vẫn chưa có hôn ước là bởi vì... Nàng ngoại trừ là đệ nhất mỹ nhân, còn là đệ nhất cao thủ của hoàng tộc!""

""Cao thủ?""

Lăng Hiểu sửng sốt, chuyện này... Có vẻ rất thú vị?""

""Ta cũng là nghe người ta đồn đại, là tin đồn mà thôi...""

Âu Dương Túy lặng lẽ hạ thấp giọng: ""Nghe nói Phi Phượng quận chúa tính tình nóng nảy, võ công cao cường, một lời không hợp đã động thủ, ngay cả thái tử cũng từng bị nàng đánh, lão tổ tông, ngài xem, chân tay ta mảnh khảnh như vậy, ta... Chẳng lẽ không cần mạng nữa sao?""

Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân đó!

Ai mà không muốn cưới nàng chứ!

Nhưng...

Phi Phượng quận chúa này thực sự rất lợi hại, Âu Dương Túy có chút sợ hãi!

......

""Phi Phượng quận chúa lợi hại hơn nữa thì đã sao? Ngươi sợ cái gì! Không phải ngươi còn có lão tổ tông là ta đây sao? Ta chính là bàn tay vàng treo bên người của ngươi, bà già này tùy ngươi sử dụng đó!"" Lăng Hiểu không thèm để ý trả lời một câu.

""Cái gì treo bên người? Trên đời này còn có người dùng vàng làm bàn tay? Có thể uốn gập lại được không?""

Âu Dương Túy tò mò hỏi.

Dáng vẻ hắn cực kì giống đứa nhỏ đặt câu hỏi khi không hiểu.

Lăng Hiểu: Gia tộc chúng ta sao lại có thằng cháu ngu ngốc như vậy? Mệt mỏi quá.

Âu Dương Túy: Tích, kiểm tra! Ngày thứ n bị lão tổ tông ghét bỏ.