Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Không biết qua bao lâu, tiếng loảng choảng dần dần tản đi.

Không khí lại ngưng đọng lần nữa.

Kỳ Nguyệt: "..."

Chỉ hôn một cái thôi mà, kinh ngạc vậy sao?

Mặc dù đã tính đến phản ứng này, nhưng vẫn kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Kỳ Nguyệt cũng không biết phải làm sao, cô cũng không muốn đâu, cô với đại thần quá thuần khiết, nên chỉ có thể dùng một liều thuốc nặng để chứng minh giữa cô và anh không trong sáng.

Cố Hoài nhướn mày: "Sách lược vẹn toàn?"

Kỳ Nguyệt nuốt nước bọt: "Không... không vẹn toàn sao?"

Cố Hoài: "Rất vẹn toàn."

Người kịp phản ứng đầu tiên là Tống Thu Thu.

Một giây trước cô ấy còn say khướt đứng không vững, lúc này đột nhiên vọt nhanh về phía Kỳ Nguyệt như chạy nước rút một trăm mét, điên cuồng lay bả vai Kỳ Nguyệt: "A a a! Trời ơi trời ơi trời ơi! Nguyệt bảo, cậu điên rồi hả! Mặc dù tớ rất nể cậu có dũng khí làm chuyện mọi người đều muốn làm nhưng không dám làm, nhưng nhưng nhưng... nhưng cậu không thể làm thế thật!"


Tô Tiểu Đường cũng nhào tới: "Má ơi! Má của con ơi! Sao cậu lại nổi điên vậy chứ Nguyệt bảo! Cậu không thể như vậy!"

Giang Lãng ôm tim đau lòng nói: "Bạn học khoai tây! Cậu như vậy... Cậu như vậy là phạm pháp đó có biết không? Cậu đang quấy rối đấy!"

Kỳ Nguyệt nghe vậy thì nhỏ giọng bất mãn: "Không... Tớ hợp pháp..."

Lăng Phong cũng hăm hở đứng lên, thề bảo vệ trinh tiết của anh em tốt: "Hợp pháp cái rắm! Thế mà hợp pháp hả! Loại hành vi đó của cậu dưới tình huống nào cũng không có khả năng hợp pháp!"

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường mặc dù muốn thay Kỳ Nguyệt nói chuyện, nhưng quả thật không có cách nào phản bác.

Ai có thể ngờ Nguyệt bảo lại đột nhiên lớn gan đi cưỡng hôn đại thần chứ!!!

Kế đó, ngay tại lúc Giang Lãng với Lăng Phong đang căm phẫn, người anh em tốt Cố Hoài của họ lại ung dung đáp: "Tớ tự nguyện, cho nên hợp pháp."


Giang Lãng: "..."

Lăng Phong: "..."

Tống Thu Thu: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Không khí đang ngưng trệ nhất thời nứt ra.

Nứt ra cùng lúc còn có biểu cảm trên mặt của bốn bạn trẻ nọ.

Cố Hoài vừa nói gì...

Tự... Tự nguyện?

Anh tự nguyện á???

Nghe câu tự nguyện kia của Cố Hoài, gò má Kỳ Nguyệt hơi nóng lên, nhỏ giọng thầm thì: "Tớ nói tớ không trộm mà... Rất hợp pháp..."

Vào lúc này, bốn người đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Tống Thu Thu nhìn Kỳ Nguyệt, rồi lại nhìn sang Cố Hoài, lắp bắp nói: "Cậu cậu cậu... Rốt cuộc là chuyện quái gì thế?"

Giang Lãng: "Chuyện quái gì thế?"

Tô Tiểu Đường: "Chuyện quái gì thế?"

Lăng Phong: "Chuyện quái gì thế?"

Bốn người bật ra câu hỏi gần như cùng lúc.

Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Tớ tiếp tục tuyên bố nhé, tình hình trước mắt là... Tớ với Cố Hoài đang ở bên nhau..."


Hai mắt Tống Thu Thu như muốn hóa thành vòng nhang muỗi, choáng váng không thôi: "Ở bên nhau... Sao tớ đột nhiên lại không hiểu ba chữ ở bên nhau nhỉ?"

Giang Lãng: "Không hiểu!"

Tống Thu Thu: "Không hiểu!"

Lăng Phong: "Tôi cũng không hiểu! Ở bên nhau là có ý gì?"

Kỳ Nguyệt hơi cạn lời, gằn từng chữ một: "Nghĩa là hẹn hò, yêu đương, thoát khỏi tình trạng độc thân! Hiểu không?"

Tống Thu Thu: "Cậu cùng Cố Hoài? Cậu cùng đại thần! Các cậu hẹn hò?"

Giang Lãng: "Yêu đương?"

Tô Tiểu Đường: "Thoát khỏi tình trạng độc thân?"

Lăng Phong: "Cho nên... Bữa tiệc hôm nay không phải tiệc của cậu độc thân... mà là tiệc gϊếŧ cẩu độc thân... đúng không?"