Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nghe thấy đáp án của Cố Hoài, mấy người còn lại bao gồm cả Kỳ Nguyệt đều ngớ người.

Tống Thu Thu câm nín: "Bởi vì dáng vẻ đào khoai tây của Nguyệt bảo rất đáng yêu nên mới nhất kiến chung tình? Cái lý do này mà cũng có thể nghĩ ra à???"

Giang Lãng cảm thấy sai sai: "Lão Cố, lời cậu nói cậu có dám tin không?"

Tô Tiểu Đường không thấy bất thường chỗ nào, ngược lại ôm mặt cảm thán: "A, đây là tình yêu đó, yêu không cần lý do, yêu không cần logic!"

Lăng Phong tỏ vẻ từ chối hiểu: "Còn có cách thoát ế này à? Không khoa học!"

Kỳ Nguyệt nhìn Lăng Phong: "Tôi thích đào khoai tây, cậu ấy thích ngắm tôi đào khoai tây, tôi cảm thấy rất hợp lý mà."

Cố Hoài cười khẽ: "Ừ, rất hợp lý."

Lăng Phong: "..."

Tôi điếc rồi, xin cảm ơn!

Hai vị còn nhớ mình đang gánh vác IQ của đại học A hay không vậy?

...

Đêm khuya, tại ký túc xá nữ.

Thấy cơn khủng hoảng chia tay của Cố Hoài và Kỳ Nguyệt đã được giải quyết, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ban ngày đi khắp trường chụp ảnh lưu niệm, buổi tối cùng chè chén say sưa, sau khu về phòng, không ai buồn ngủ cả, vì thế ba người mở ra chuyên mục tâm sự đêm khuya.

"Nguyệt bảo! Hôm nay cậu suýt hù chết tớ rồi!" Đến giờ Tống Thu Thu vẫn nhớ cảm giác lên xuống như tàu lượn siêu tốc ấy.

Kỳ Nguyệt chớp mắt: "Có sao?"

Tô Tiểu Đường thò đầu ra khỏi giường, kích động nói: "Cậu còn hỏi? Mời cậu bỏ chữ "sao" đi! Thật sự rất shock đấy! Một lời không hợp liền đề nghị chia tay, không nói hai lời đã lao lên hôn!"

Tống Thu Thu thở dài: "Cũng đâu phải ngày đầu tiên cậu biết Nguyệt bảo hùng hổ, việc Cố Hoài thích Nguyệt bảo trước mới khiến tớ sợ đấy. Có điều, tuy rằng nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý, chỉ trách chúng ta chưa từng liên tưởng đến nguyên nhân ấy."

Tô Tiểu Đường vừa xem ảnh chụp ban ngày, vừa cười thỏa mãn: "Hì hì... quả nhiên trực giác của tớ quá chuẩn! Tuy tớ chỉ đoán bừa, ai dè lại trúng thật!"

"Đúng rồi, Nguyệt bảo, lần này cậu về quê, Cố Hoài đi cùng cậu sao?" Tống Thu Thu hỏi.

Kỳ Nguyệt gật đầu: "Ừ, tớ đã thương lượng với Cố Hoài, lần này tớ định dẫn cậu ấy về ra mắt với chú hai."

"A a a! Thật tốt! Gặp người lớn trong nhà rồi!" Fan couple tử trung Tô Tiểu Đường bày tỏ rất hài lòng, chỉ hận không thể vác Cục Dân Chính đến trước mặt hai người.

Tống Thu Thu tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà ngã người xuống giường, không ngừng đập đầu xuống gối: "Ngao! Tớ phải làm sao đây! Lúc trước tớ không muốn theo nông học, nhưng ba mẹ tớ cứ một hai bắt tớ phải học, muốn tớ học xong thì về nhà giúp gia đình quản lý nông trường. Nói thật, nếu không có Nguyệt bảo, chắc tớ đã không kiên trì đến lúc tốt nghiệp. Bây giờ tớ không muốn nghe theo ba mẹ nữa, tớ muốn ở lại thành phố A, tớ vẫn muốn làm game designer!"

"Tớ nghĩ cậu nên về thương lượng với họ trước sẽ tốt hơn." Kỳ Nguyệt dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Hai ngày trước... Người nhà có gọi cho tớ, tớ nghe nói Kỳ Trăn đã rời ngành, ba mẹ tớ cũng đồng ý... Người cố chấp như ba tớ còn bị thuyết phục, tớ nghĩ cậu cũng có thể!"

Tống Thu Thu: "Mấu chốt là hiện giờ tớ không chỉ gặp vấn đề về nghề nghiệp, thảm hơn là ba mẹ đang sắp xếp cho tớ coi mắt, sao tớ dám về chứ!"

Tô Tiểu Đường đồng tình nhìn Tống Thu Thu: "Chắc ba mẹ cậu muốn tìm cho cậu một người bạn trai ở quê, vậy thì cậu cũng ở gần nhà."

Tống Thu Thu: "Chúc mừng cậu, cậu đoán đúng hết rồi đó!"