Editor: Nha Đam


Phong Thiển suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ừ."


Mặc Giang thấy có hấp dẫn, được một tấc lại muốn một tấc nói: "Nhưng công chúa phải đồng ý với vi thần, cùng vi thần trở về Phong Khải quốc."


Đôi mắt đen nhánh của cô xoay chuyển.


Dù sao, cô chắc chắn sẽ phải đến đó để giải quyết bí ẩn về thế thân của nguyên chủ


Tạm thời đồng ý là được.


Bây giờ, phải giải quyết món quà sinh nhật của mảnh nhỏ trước.


Nghĩ vậy, Phong Thiển gật đầu đồng ý, đồng thời kể cho đối phương nghe chi tiết về ngọc bội.


Mặc Giang yên lặng ghi nhớ.


Chỉ cần có thể đem công chúa trở về, để hắn khắc mười cái ngọc bội cũng được!


Điều duy nhất mà Mặc Giang thắc mắc là tại sao công chúa lại phải khắc chữ "Mộ" màu trắng ở mặt trước và mặt sau của ngọc bội.


Hắn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.


Mặc Giang cân nhắc.


Chẳng lẽ có người tên là Bạch Mộ?


Nhưng bây giờ, hắn không còn thời gian để nghĩ về nó.


"Công chúa, vi thần là thừa tướng của Phong Khải quốc, Mặc Giang, mong công chúa tuân thủ ước định, chờ đến khi vi thần khắc xong ngọc bội, liền có thể đưa công chúa về Phong Khải quốc."


Mặc Giang nghĩ tới đây, nói tiếp: "Ba ngày sau, vi thần ở nơi này chờ công chúa."


Ba ngày sau?


Phong Thiển cau mày, sinh nhật của Tiểu Bạch lại là hai ngày sau đó.


"Hai ngày."


Cô chậm rãi nói.


Mặc Giang: "..."


Hắn nghiến răng.


"Thành giao."


Hai ngày thì hai ngày!


Ai bảo hắn chỉ là thần!


"Công chúa điện hạ, vậy thì vi thần cáo lui trước."


Cô nhàn nhạt đáp lại: "Được rồi."


Sau đó......


Vị thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.


Để hoàn thành nhiệm vụ, Mặc Giang nói: Không thể lãng phí giây phút nào!


Sau khi đối phương rời đi.


Phong Thiển khẽ cụp mắt.


Thừa tướng của Phong Khải quốc là như vậy sao?


Còn nữa, làm thừa tướng cũng có thể kiêm luôn nghề làm nhà điêu khắc à?


Thật kỳ quái.


Cô rời khỏi Văn Trà Lâu, lại đi lang thang trên phố, thuận tay mua một đống đồ ăn vặt, rồi chậm rãi trở về phủ Quốc sư.


Vừa bước tới cửa.


Sau khi nhìn thấy Quốc sư đại nhân lạnh mặt đang đứng ở cổng phủ Quốc sư, Phong Thiển đứng sững tại chỗ


Cô nhanh chóng giấu một đống đồ ăn vặt trên tay sau lưng.


Thôi xong.


Bị bắt rồi...


Mộ Bạch nhìn thoáng qua đồ ăn vặt sau lưng cô, không khỏi buồn cười.


"Sao không mang theo người mà tự mình trốn ra khỏi phủ?"


Mộ Bạch từ từ tiến lại gần cô, lấy đồ ăn vặt mà cô giấu sau lưng.


Phong Thiển: "..."


Cô nắm chặt hồ lô ngào đường trong tay.


Phong Thiển buồn bực.


Mảnh nhỏ thật là mâu thuẫn.


Rõ ràng là muốn một món quà sinh nhật, nhưng lại không cho cô ra khỏi phủ một mình.


Nếu không lẻn ra ngoài, sẽ không có gì bất ngờ cho món quà sinh nhật ...


Cô cắn một viên hồ lô ngào đường.


Mộ Bạch khẽ thở dài, vươn tay ra nắm lấy tay cô.


Hắn nhìn về phía cô.


Không khỏi có chút ngơ ngẩn.


Chỉ chớp mắt, Tiểu Thiển Nhi cũng sắp cập kê rồi.


Cô lớn lên thì ngày càng xinh đẹp.


Ra ngoài một mình ... Hắn sẽ không yên tâm chút nào.


Sau nhiều năm như vậy, những người trong phủ Quốc sư từ lâu đã quen với mối quan hệ giữa Quốc sư tôn quý của họ và tiểu thư trong phủ.


Mộ Bạch mang cô đi đến bàn ăn.


Hắn yên lặng cúi xuống kéo ghế cho cô, vài sợi tóc đen trên vai chảy xuống.


Phong Thiển ngoan ngoãn ngồi xuống.


Mộ Bạch hơi nghiêng người, hắn khựng lại, tầm mắt rơi xuống khóe môi của cô.


Phong Thiển vẫn luôn ăn hồ lô ngào đường, khóe miệng dính vụn kẹo.


Một tia sáng lờ mờ xẹt qua mắt Mộ Bạch, hắn từ từ đưa tay lên.


Đầu ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng cô, nhẹ nhàng xoa xoa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


Từ từ lau vụn đường trên khóe môi cô.


Phong Thiển chớp mắt.


Đầu ngón tay ấm áp của thiếu niên chạm vào khóe môi cô.


Vừa nâng mắt, liền đụng phải đôi mắt thâm thúy của đối phương .


Cô không khỏi ngẩn ngơ.


Mỗi thế giới, mảnh nhỏ đều đẹp như vậy.


********


Chỗ mình đang bùng dịch nên hôm nay tranh thủ đi mua quần áo nên ko có thời gian edit truyện ^^


Giờ mới edit được truyện đây. Mọi người ra đường nhớ tuân thủ quy định phòng dịch nhé ♥