Editor: Nha Đam


Sau khi xong việc, Phong Thiển lại nhìn thoáng qua chiếc giường.


Thiếu niên có dung nhan tuyệt thế vô song yên lặng nằm ở trên giường .


Tư thế bình tĩnh và thanh thản.


Phong Thiển nói thầm trong lòng.


Xin lỗi, Tiểu Bạch.


Ta hứa sẽ sớm quay lại.


Phong Thiển đặt bức thư đã viết sẵn lên bàn.


Này xem như, tiền trảm hậu tấu.


Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng, sau đó đi ra cửa sau của phủ Quốc sư.


Cửa sau có người canh gác.


Phong Thiển trốn ở một bên để âm thầm quan sát một lúc, sau đó thừa dịp trong chớp mắt người canh gác không để ý từ bức tường bên kia đi ra ngoài.


Cô hạ cánh an toàn.


Phong Thiển vỗ vỗ váy, quay đầu lại nhìn thoáng qua phủ Quốc sư, sau đó đi phía trước đi một đoạn.


Không bao lâu liền nhìn thấy Mặc Giang.


Mặc Giang cũng nhìn thấy Phong Thiển, nhanh chóng vẫy tay với Phong Thiển.


Phong Thiển bước tới.


Một chiếc xe ngựa đậu bên cạnh Mặc Giang.


Nhìn thấy Phong Thiển đến gần, Mặc Giang nghển cổ nhìn về phía sau Phong Thiển.


Không có ai.


Aizz.


Hắn liền biết.


Làm sao công chúa có thể thành công trói Quốc sư của Thiên Vinh quốc.


"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Phong Thiển thắc mắc.


Mặc Giang lộ ra vẻ mặt lão cha, sốt sắng nói: "Công chúa điện hạ, trên đời này cỏ nào chả có, ngài có dung mạo vô song, tương lai sẽ có rất nhiều nam nhân ưu tú đến cầu thân với người." "


Phong Thiển vẻ mặt không thể hiểu được: "?"


Cô thần sắc cổ quái liếc nhìn hắn, sau đó mới từ từ leo lên xe ngựa.


Sau khi ngồi xuống, Phong Thiển không chút để ý hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến nơi?"


Ừm.


Không biết khi nào mảnh nhỏ sẽ tỉnh.


Sẽ tức giận chứ?


Phong Thiển đưa tay lên chống cằm.


Qua một hồi lâu.


Cỗ xe vẫn im lặng.


Phong Thiển cau mày.


Nhưng giây tiếp theo.


Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên vén rèm xe ngựa lên.


Cô ngước mắt lên.


Vừa lúc đối diện với tầm mắt sâu thẳm của đối phương.


Thiếu niên lạnh lùng nhìn chằm chằm không nói một lời với cô, rồi từ từ leo lên xe ngựa.


Phong Thiển: "!"


Tại sao mảnh nhỏ lại ở đây?


Không phải ngủ rồi sao?


Cô chớp chớp mắt.


Mộ Bạch từng chút một đến gần đối phương, ánh mắt mờ mịt, trên dung nhan không nhìn ra một tia cảm xúc nào.


Lại vô cớ khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.


Mộ Bạch từ từ tiến đến gần cho đến khi ép cô vào góc.


Hắn từ từ đưa tay lên ấn vào thành xe ngựa, rũ mắt xuống.


Mái tóc đen chảy xuống như thác nước.


Giọng nói lãnh đạm: "Tại sao phải bỏ đi?"


Vẫn là giọng nói dễ nghe ấy, nhưng lúc này lại có chút buồn mê ly.


Dường như xen lẫn với một chút uy khuất.


Đôi mắt đen của thiếu niên trông vô cùng bình tĩnh, nhưng mà lúc này lại đẩy cô vào góc thế này.


Ngón tay hắn ấn ở trên thành xe ngựa hơi trở nên trắng bệch.


Xem ra, thực sự dùng sức.


Phong Thiển chớp chớp mắt, cô ngoan ngoãn nói: "Ta ... Không có..."


Phong Thiển cũng có chút choáng váng.


Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của mảnh nhỏ.


Mộ Bạch cúi người lại gần.


Chóp mũi cô còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt trên người đối phương.


Hắn bình tĩnh nói: "Tặng quà sinh nhật cho ta, chuốc say ta rồi dỗ ta đi ngủ".


Mộ Bạch dừng lại một chút, chăm chú nhìn cô.


Hắn tiếp tục nói:


"Làm những cái này ... Chỉ để rời khỏi ta sao?"


Càng nói về sau, vẻ mặt của thiếu niên dần dần trở nên sững sờ, giọng nói của hắn có chút thống khổ.


Hắn từ từ cụp mi xuống.


Cô rót rượu cho hắn, hắn đều uống hết.


Cô bảo hắn đi ngủ, hắn cũng hợp tác nhắm mắt lại.


Bất kể làm cái gì, hắn đều có thể phối hợp với cô.


Nhưng......


Tại sao ... Lại rời đi?


Mộ Bạch chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ.


Sau khi uống nhiều rượu như vậy, đầu của hắn đã sớm choáng váng, suy nghĩ đều không rõ ràng.


Nhưng vẫn chống đỡ cố gắng tìm cô.


Tại sao......


Lại muốn rời đi?


Mộ Bạch cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, đau đớn không thôi.


Dường như ... Trong phút chốc, cả thế giới đột nhiên trở nên u ám.


*********


Các chương về sau càng ngày càng hay (๑✧◡✧๑) 


Đợi chờ bây giờ là hạnh phúc ✧⁺⸜(●′▾‵●)⸝⁺✧


Tối nay 9 rưỡi có chương mới nhé ♡〜٩( ˃́▿˂̀ )۶〜♡