Editor: Nha Đam


Phong Thiển thực sự đã tạo ra một kết giới bảo vệ.


Tiếp theo, chỉ cần giả vờ dành một thời gian.


Phong Thiển ke thời thời gian, thu kết giới lại và đứng dậy mở cửa.


Hoàng đế Cảnh quốc cũng canh giữ ở ngoài cửa.


Thấy Phong Thiển đi ngoài, ông không khỏi nóng lòng hỏi: "Các chủ đại nhân có bói ra không?."


Theo lời nhắc của hệ thống, Phong Thiển mặt không thay đổi nói: "Một km về phía Tây Bắc."


Hoàng đế Cảnh quốc cau mày suy nghĩ một chút.


Một km về phía Tây Bắc?


Đó không phải là hướng đi về lãnh cung sao?


Phong Thiển thản nhiên hỏi: "Bệ hạ, có thể phái người dẫn đường không?"


Các chủ của Cửu Châu Các nói rằng mặc dù Hoàng đế Cảnh quốc vẫn còn một số nghi ngờ, nhưng ông vẫn đưa người đến đó.


Sau một nén hương.


Hoàng đế Cảnh quốc dẫn đầu một đám đông đến trước cửa ngôi nhà nơi Nam Khanh sống.


Ánh mắt ông không khỏi trở nên phức tạp.


Hoàng đế Cảnh quốc nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thiển, "Các chủ đại nhân có thể chắc chắn người mà ngài bói toán ở đây?"


Phong Thiển mặt không đổi sắc hỏi: "Bệ hạ nghi ngờ tài bói toán của ta?"


Hoàng đế Cảnh quốc: "..."


Ông cười cười nói: "Các chủ lo lắng nhiều rồi, nhưng người sống ở đây chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ tiền triều mà thôi."


Hoàng đế thẳng thắn nói.


Phong Thiển nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, sau đó nói nhỏ: "Có thể nhìn vào đứa trẻ bên trong trước rồi đưa ra quyết định cũng được."


Hoàng đế Cảnh quốc thấy thái độ kiên quyết của Phong Thiển liền ra lệnh cho người đến gõ cửa.


Nam Khanh đang ở trong phòng và đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.


Hắn lặng lẽ ngồi nhắm mắt.


Bộ dáng không để ý.


Cho đến khi có tiếng gõ cửa.


Thiếu niên đơ ra một lúc, sau đó từ từ đứng dậy và mở cửa.


Nam Khanh hờ hững nhìn chằm chằm đoàn người ngoài cửa, đôi mắt lạnh như băng không có một chút nhiệt độ.


Hắn lặng lẽ đứng im không nói.


Bộ quần áo xộc xệch khiến hắn có chút tối tăm chật vật.


Sau mười năm, Hoàng đế Cảnh Quốc lần đầu tiên nhìn thấy Nam Khanh khi lớn lên.


Bầu không khí im lặng trong giây lát.


Phong Thiển đột nhiên đánh vỡ bầu không khí im lặng: "Là hắn. Ta sẽ nhận hắn làm đồ đệ."


Nam Khanh: "..."


Thiếu niên hơi cau mày, liếc nhìn người con gái đang nói chuyện với vẻ mặt đầy nghi ngờ.


Hắn đột nhiên cụp mi xuống để che đi ám quang nơi đáy mắt.


Lại là ... Cô ấy.


Cô ấy đến tột cùng là ai......


Hoàng đế Cảnh quốc không ngờ Phong Thiển lại quyết định thu nhận Nam Khanh làm đồ đệ nhanh như vậy, vẫn ngập ngừng hỏi: "Các chủ đại nhân không kiểm tra thiên phú trước khi thu nhận đồ đệ à?"


Ánh mắt của Phong Thiển rơi vào người thiếu niên, cô nói không chút do dự: "Không. Ta nghĩ đứa trẻ này có căn cốt tốt và sẽ là hạt giống tốt để tu luyện."


Câu nói của cô lại khiến Nam Khanh sững sờ.


Thiếu niên cụp mắt và mím môi.


Cố nén những nghi ngờ trong lòng, im lặng.


Phong Thiển nói như vậy, Hoàng đế Cảnh quốc không còn cách nào khác, đành nói: "Vậy thì Các chủ đại nhân, đứa trẻ này sẽ được giao cho ngài."


Lời nói của Hoàng đế Cảnh quốc tương đương với việc dỡ bỏ lệnh cấm.


Nam Khanh cũng đã lấy lại được tự do cho mình.


Vẫn phải cho Các chủ của Cửu Châu Các chút mặt mũi.


Mặc dù những đứa con của hắn không đủ may mắn để trở thành đệ tử thân truyền của Các chủ Cửu Châu Các, nhưng đánh đổi đứa trẻ này để lấy ân huệ từ ngài ấy cũng là điều đáng giá.


Còn đối với đứa trẻ này.


Mạc dù là đứa trẻ mồ côi đến trừ tiền triều.


Những cũng chỉ có một mình mà thôi, cũng không thể nào khơi ra giông tố lớn gì.


Lại thêm Các chủ của Cửu Châu Chác đích thân dạy dỗ, hẳn là sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho đất nước của ông.


Nghĩ đến điều này, Hoàng đế Cảnh quốc sẵn sàng đồng ý.


Mày Nam Khanh không khỏi lại nhăn sâu thêm vài phần.


Cô ấy là ai?


Tại sao hoàng đế lại đối với cô khách sáo như vậy, lại còn cho phép hắn tự do.


Hắn nghe nói rằng hoàng đế gọi cô là Các chủ đại nhân.


Đó là ... Một người rất quyền thế à?


Thiếu niên mím môi, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.