Editor: Nha Đam


Bỗng nhiên ở giữa bị bao phủ bởi một màu xám.


Trong phút chốc, liền hoá thành tro tàn.


Ngay cả cây cối xanh tươi mới mọc lên cũng không thể khiến thiếu niên quên đi sự tàn phá lúc trước.


Nam Khanh trong tiềm thức cảm thấy đây không phải chuyện tốt.


Sư phụ không ngại sao......


Thiếu niên trẻ mím môi.


Anh ngước mắt lên và nhìn cô.


Cô mặc y phục màu trắng, tóc đen rối tung bay ở đằng sau, bị gió thổi loạn.


Nam Khanh nhìn nó thì thào: "Sư phụ người có thể ... cúi xuống được không?"


Thiếu niên rũ mắt xuống, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.


"Hả?"


Phong Thiển chớp mắt.


"Cúi người?"


Để làm gì?


Nam Khanh gật gật đầu.


Phong Thiển mặc dù có chút bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi xuống.


Mái tóc đen như thác đổ theo chuyển động của cô.


Thiếu niên nhìn cô một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng đưa tay lên.


Anh nhẹ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.


Luồn tay vào mái tóc đen của cô, dùng ngón tay chải nhẹ nhàng vuốt mái tóc lộn xộn.


Sau khi vuốt xong, thiếu niên cúi đầu và rút một mảnh vải trắng trên người.


Nam Khanh đi vòng qua phía sau Phong Thiển, ánh mắt bình tĩnh buộc tóc của cô lại.


Sau khi làm xong, thiếu niên lại đi đến trước mặt Phong Thiển.


Đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt.


Hắn chỉ biết ... buộc như thế này.


"Ta buộc không tốt lắm."


Nam Khanh ngoan ngoãn.


Phong Thiển có chút bàng hoàng.


Đột nhiên được thiếu niên chải vuốt lại tóc, lại còn giúp mình buộc tóc lại.


Trong con ngươi của cô đều là thần sắc mê mang.


Lại thấy thiếu niên ngoan ngoãn nói mình buộc không tốt.


Phong Thiển chỉ cảm thấy.


Mảnh nhỏ thật quá đáng yêu rồi ...


Đồng ý.


Phong Thiển nhìn vào mảnh nhỏ.


Nếu sau này có thể nuôi mảnh nhỏ khi còn bé sẽ cảm thấy rất thú vị.


Thế giới này, mảnh nhỏ đã 10 tuổi rồi.


Không quá lớn cũng không quá nhỏ.


Những vẫn siêu dễ thương.


Cô không khỏi cong mắt.


"Không, A Khanh buộc rất tốt."


Nam Khanh cũng hơi ngại khi được đối phương khen như thế này.


Tiểu thiếu niên gục đầu, xấu hổ.


Nhưng rất vui.


"Trở về ăn cơm đi."


Phong Thiển nói.


"Vâng ạ."


...


Mười ngày sau.


Mạc trưởng lão ở bên kia truyền đến tin tức.


Nói một cách chính xác, là Nghiêm trưởng lão sử dụng bảo vật mà Phong Thiển đưa cho để truyền lời.


Bí cảnh rất có thể nằm ở trung tâm của đảo Hoa Hồn.


Ngay sau khi Phong Thiển nhận được tin nhắn, hệ thống bắt đầu công bố nhiệm vụ.


【 Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ che giấu: Đi đến bí cảnh của Đảo Hoa Hồn để tìm kiếm bảo vật—— đừng quên nhé. 】


Phong Thiển: "..."


Đừng quên là cái quái gì?


Có loại đồ vật như vậy sao?


Cảm giác như hệ thống vẫn luôn muốn bẫy cô.


Hệ thống: "Ký chủ, xin đừng có mà ngầm phàn nàn bổn hệ thống."


Hệ thống lạnh nhạt.


Phong Thiển: "Ồ."


"Cảm giác như hệ thống vẫn luôn muốn bẫy tôi."


Hệ thống: "......"


Hệ thống không không có thực thể giật giật khóe miệng.


...


Phong Thiển ở Các Phật của Cửu Châu Các mấy ngày, mới chậm rì rì đưa Nam Khanh đến đảo Hoa Hồn.


Phong Thiển đã đến tâm đảo.


Khi đến nơi, cô tình cờ gặp ba vị trưởng lão giữa đảo đang tìm hiểu lối vào bí cảnh.


Nhìn thấy Phong Thiển đột nhiên đi tới, ngoài Nghiêm trưởng lão, hai vị trưởng lão còn lại đều có chút kinh ngạc.


Rõ ràng là Nghiêm trưởng lão không có thông báo cho hai người kia, mà là bí mật chuyển tin tức cho Phong Thiển.


"Các chủ đại nhân."


Mấy người cung kính.


Mạc trưởng lão cau mày.


Tại sao cô ta lại ở đây?


Mạc trưởng lão vô thức nhìn Nghiên trưởng lão đang nghiêm túc không chút biểu cảm.


Chắc chắn là lão già đông tây này.


Hắn đã sớm biết được tin tức bí cảnh ở tâm đảo bên cạnh.


Để trì hoãn thời gian, trong khoảng thời gian trước, Mạc trưởng lão mang hai người kia đi loanh quanh ở bên ngoài hồi lâu.


Mãi về sau, Nghiêm trưởng lão bình thường không nói lời nào đề nghị tiến sâu hơn, Mạc trưởng lão mới miễn cưỡng đi theo.


Lại không khéo đã tới vị trí tâm đảo rồi.