Editor: Nha Đam


Hai người nhìn nhau.


"Em cảm thấy, đứa nhỏ nhà họ Ngôn đối xử với Thiển Thiển nhà chúng ta quá tốt rồi."


Mộc Tình nói.


Kể từ ngày Ngôn Sanh đưa con gái mình về nhà với đủ các chi tiết khác nhau cùng với việc đưa Thiển Thiển đến sống trong vài ngày.


Nói là sự chăm sóc của anh trai dành cho em gái.


Hai người chỉ có thể đoán trong lòng.


Tâm tư của bọn trẻ, chúng không dễ nói ra.


...


Sân bay.


Phong Dực, cựu Tổng thống của Nước Z.


Sau khi xuống máy bay, cũng có nhân viên đặc biệt để sơ tán đám đông và mở một lối đi đặc biệt cho Phong Dực.


Khoảng nửa giờ.


Xe chuyên dụng của Tổng thống đi vào sân bay từ lối đi dành cho khách VIP.


Xe dừng lại trước mặt Phùng Dực và Mộc Tình.


Vệ sĩ xuống xe mở cửa cho ngài Tổng thống.


Ngôn Sanh bước xuống xe, lễ phép nói: "Chú Phong, dì Phong."


Sau đó quay lại, nắm tay cô gái bên trong ra.


Cô từ từ bước ra.


Sau khi đứng vững, ngài Tổng thống vẫn nắm tay cô.


Ánh mắt Phogn Dực và Mộc Tình phức tạp.


"Ba mẹ."


Phong Thiển ngoan ngoãn gọi.


Phong Dực nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt nhau, không nhịn được hỏi: "Thiển Thiển, con và A Sanh?"


Cô chưa kịp trả lời, Ngài Tổng thống đã nhẹ nhàng nói: "Chú Phùng, hay là, sửa xưng hô một chút, gọi chú là bố vợ đi."


Phong Dực: "......"


Phong Thiển chớp chớp mắt.


Nhìn vào mảnh nhỏ ở bên cạnh.


Vẻ mặt của đối phương rất bình tĩnh.


Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm và điềm tĩnh.


Phong Dực không khỏi nhíu mày.


Không phải nói là chỉ nhận làm em gái thôi sao.


Lại có ý gì nữa.


Lên chức bố vợ chưa được bao lâu.


Cho dù Phong Dực tán thành và nhìn nhận Ngôn Sanh nhưng ông vẫn cảm thấy khó chấp nhận được tin tức này.


Con gái mình bị bắt cóc như vậy.


Nghĩ đến những hành động khác nhau của đối phương trước đây.


Phong Dực không khỏi nheo mắt lại.


Mình thực sự bị bề ngoài của đứa trẻ này lừa.


Lịch sự và lạnh lùng, thanh nhã và nghiêm túc?


Phong Dực thầm mắng.


Chính là một kẻ xấu xa đội lốt dáng vẻ tri thức.


"Không được, Thiển Thiển còn nhỏ, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này."


Phong Dực nghiêm mặt nói.


Phong Thiển trông có vẻ bối rối.


Sao lại ... lại nói về chuyện kết hôn rồi?


Không phải ... Chỉ ở bên nhau thôi sao?


Cô liếc nhìn Ngài Tổng thống bên cạnh.


Chỉ thấy khóe môi đối phương khẽ cong lên.


Không nhanh không chậm nói: "Thiển Thiển không còn nhỏ nữa, một năm nữa chúng cháu có thể kết hôn rồi."


Cuối cùng, anh nói: "Đối với ứng viên con rể, có lẽ chú Phong cũng hy vọng có thể tìm được người mà có thể tìm hiểu được tận gốc rễ ."


"Ý cậu là gì......"


"Ý cháu là, vừa đúng lúc, cháu chính ... Là ứng cử viên sáng giá nhất."


Ngài Tổng thống không hề khiêm tốn chút nào.


Phong Dực im lặng.


Ngoại trừ việc đứa nhỏ này bắt cóc Thiển Thiển nhà mình ra, thì tất cả mọi thứ đều tốt, không thể tìm ra được tật xấu nào cả.


Mặc dù lớn hơn Thiển Thiển tám tuổi.


Lớn hơn một chút thì có thể chăm sóc nó tốt hơn.


Biểu hiện trước đó của đứa trẻ này cũng cho thấy đối với Thiển Thiển rất quan tâm.


Phong Dực bị nghẹn lại.


Ánh mắt anh nhàn nhạt, tiếp tục nói: "Còn nữa, đây không phải là điều mà chú Phong và cha cháu muốn thấy trước đây sao?"


Phong Dực nghẹn ngào.


Trước đây Lão Ngôn đề nghị, ông cũng cho rằng Ngôn Sanh là một đứa trẻ tốt.


Đó là lý do tại sao ông đồng ý để Thiển Thiển gặp đối phương.


Theo lời của lão Ngon chính là vun đắp tình cảm.


Nếu không thích, có thể coi nhau như anh em.


Ban đầu, đứa nhỏ nhà họ Ngôn này nhận Thiển Thiển là em gái, nhưng bây giờ ... cậu ta đột nhiên thay đổi ý định.


Muốn Thiển Thiển làm vợ.


Phong Dực đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.


Lúc đầu, còn đối xử với Thiển Thiển như em gái.


Ai biết......


Tuy nhiên, những gì Ngôn Sanh nói đều có lý.


Con rể, là người cần phải tìm hiểu rõ.


Điều này khiến Phong Dực có chút dao động.


Phong Dực lưỡng lự, nhờ Mộc Tình giúp đỡ.