Đại chiến đã bắt đầu.


Dưới sự cương quyết chết cũng không hàng của các môn phái chính đạo, bên Ma Cung rất hào phóng mà hẹn ngày quyết chiến.


Rốt cục cũng sẽ xảy ra, sớm hay muộn có khác gì? Có điều việc định trước ngày này đem thời gian thu ngắn rất nhiều, trở lên quá mức gấp rút.


Ma Cung tự tin có người đứng đầu ở đây, chẳng có gì phải sợ. Phe chính đạo cho rằng Ma Cung mất chủ, có cuồng vọng cỡ nào cũng không giành được phần thắng, sĩ khí sôi nổi tăng đến mức khó có thể tưởng tượng. Chưa kể cường giả cấp cao kinh nghiệm thực chiến còn nhiều hơn họ tưởng tượng lúc đầu, đủ đem lại tự tin cho toàn bộ đội quân rồi.


Vậy nên, hai bên người ma quyết định tiến thẳng vào khai chiến mà không mang theo bất cứ hiểu biết gì về tình thế của đối phương, quyết định ai là kẻ sẽ được đứng đầu thiên hạ.


Mây bay gió thoảng, an tĩnh hiền hòa. Không khí tươi mát hợp lòng người, cảm giác trái ngược hoàn toàn với sự đáng sợ của cuộc ác chiến sắp sửa nổ ra.


Vứt bỏ sự phồn hoa náo nhiệt, Đàm Tùng thành chỉ còn độc hẻo lánh hoang vu, kiến trúc hùng vĩ lạnh băng không cảm xúc.


Dưới tầng sương mù lượn lờ, không trung tràn ngập tiếng trống kèn theo nhịp dồn dập nối tiếp vang lên. Phía bên triệu hồi sư cùng luyện dược sư là một mảng màu sáng thanh nhã tươi đẹp, Ma Cung lại là màu đen đỏ yêu mị dày đặc đúng tiêu chuẩn, không ngừng chồng chéo lên nhau, phân thành hai phía trong ngoài thành, thủ và công rõ rệt.


Ánh mắt va chạm, hai bên đối đầu, lửa cháy bừng bừng khí thế không giảm.


Lăng Triệt khoác trường bào đỏ thẫm rực rỡ quen thuộc, đi đầu cùng đám Mặc Dương Kỳ, Hoàng Phong cùng Thái Uyên cao tăng, trở lên đặc biệt nổi bật bắt mắt. Ba ngàn tóc đen dài như thác nước tùy tiện đổ xuống. Hàng mi dài mỹ lệ hơi nâng lên, để lộ ra đôi mắt tuyệt mĩ lấp lánh như tràn ngập ánh sao trong đêm. Yêu dị lại cao quý. Đẹp nhất thiên hạ.


Một cái liếc nhìn liền bắt được nam bán thú có thụy nhan yêu nghiệt phía bên Ma Cung. Trên người quàng sa mỏng màu đen che đi làn da trắng đến nhợt nhạt, tóc dài màu bạc buộc cao đung đưa sau đầu. Đang nhe răng cười, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn. Hồng y thiếu niên liền  nhíu mày cực nhẹ.


Đó hẳn là... Tả hộ pháp của Ma Cung đi?


"Chậc chậc." Liệp Ảnh vươn tay khều nữ tử lục y bên cạnh, cất lời, "Hữu nhi nhìn kìa. Bên đám chính đạo có một tên đặc biệt dễ nhìn. Nhớ phần hắn cho ta xử lí, ngươi đi giải quyết đám lão nhân xấu xí kia."


Hữu hộ pháp thờ ơ hừ một tiếng, không đáp lại.


Hai bên giương cung bạt kiếm, ánh mắt dò xét đặc biệt căng thẳng. Trong nhất thời, một tiếng rú bất ngờ phía bên ma tộc liền mở màn trận chiến.


Hư vô liên tục lóe lên kiếm khí. Vũ khí tương giao ma sát tóe lửa, trong tích tắc liền ồn ã không thôi.


Thành chủ Hoàng Phong có sư Thái Uyên ở đằng sau trợ lực, liên tục vung thương bổ xuống. Một đường lăn xả vào quân địch, giao chiến cực kỳ quyết liệt. Phía sau có các vị cường nhân khác cũng bắt đầu tiến lên. Kỳ tài thiếu niên Mặc Dương Kỳ một thân bạch y thần tình lạnh nhạt, ánh mắt ngưng tụ về một điểm. Quanh thân linh khí không ngừng xoay chuyển, tay cầm chắc trường kiếm chém ra một đạo quang mang. Thân ảnh đứng giữa khói bụi mịt mù như gần như xa, làm cho người không thể phỏng đoán. Thất Nguyệt thực lực tương đối yếu, chỉ giữ trọng trách đánh ở hậu phương. Phù chú cùng trận pháp, kết giới các loại đầy màu sắc tung ra phủ kín bầu trời. Binh khí một loại cũng không thiếu, tiếng kêu gào la hét như điên cuồng vang lên. 


Giữa đống đổ nát chém giết hỗn loạn kia, hồng y thiếu niên tay cầm loan đao cưỡi trên lưng cửu vĩ hắc hồ biến lớn lẳng lặng đối diện bán thú nam tử yêu diễm tà mị.


Liệp Ảnh mỉm cười nhìn hắn. Một tay xoa cằm, đôi mắt đen như mực lúc này thoạt nhìn vạn phần tà khí,


"Ta nhận thức ngươi. Chính là kẻ bốn năm trước nổi danh một thời kia, Mặc Liên Kiều, đúng không?"


Lăng Triệt lạnh giọng lên tiếng, 


"Tả hộ pháp của Ma cung, vậy mà lại biết ta, quả thực bản thân cảm thấy thật vinh hạnh."


Nói xong, lập tức quơ loan đao xông tới. Nguyên khí dao động mãnh liệt cực hạn bị móng vuốt cứng như thép kéo dài ra từ trên tay của Liệp Ảnh nghênh đón tiếp được, va chạm ra tiếng động lớn khó nghe. Thiếu niên cưỡi hồ ly di chuyển cực kỳ linh hoạt, liên tục đánh tới, ép đối phương phải lùi ra sau.


Lấy hai người làm trung tâm, Liệp Ảnh hai tay kết một cái ấn phức tạp, ném ra một cái kết giới vây họ lại, đem hắc hồ bắn ra xa. Lăng Triệt mất đi triệu hồi thú không chút chần chừ tiếp tục phi tới, dùng mảnh vỡ lớn dưới chân làm đà, đạp lên không khí vung đao. Động tác điêu luyện, biến hóa kỳ ảo.


Tả hộ pháp đối diện lắc mình hóa ra hai thân ảnh khác y hệt, vây lấy thiếu niên đứng giữa, từng chiêu hiểm hóc quyết tuyệt xông đến, bị đối phương cật lực chống đỡ.


Đỏ đen va chạm rồi lại tách ra. Pháp quyết đụng nhau trong nháy mắt nổ tung, chấn động cả một vùng.


Lăng Triệt trấn định thức hải, ngưng thần bế khí, quan sát ba thân ảnh hết nhập rồi tách, dao động qua lại trước mặt. Liệp Ảnh cũng sẽ không cho hắn cơ hội phản công, một chút cũng chưa từng lơi là.


Chiến trận khốc liệt mù mịt ấy, dưới khói lửa hung tàn thiêu đốt, chính xác trôi qua bốn năm nữa. Máu chảy thành sông, thây chất cao hơn núi, bất phân thắng bại.


Thời gian trên chiến trường trôi nhanh đến mức đáng sợ, khiến người ta cảm giác như vừa chớp mắt đã qua mấy đời.


Dạ Nguyệt mặc dù có thể hóa hình, nhưng bị tách khỏi triệu hồi sư, uy lực giảm đi bằng mắt thường cũng có thể thấy, chỉ ngang với thần thú đỉnh phong. Một mình đối đầu với năm sáu động chủ của Ma Cung, diệt sạch tất cả. Bất quá qua bốn năm ròng rã chiến đấu, khí lực chẳng mấy chốc đã hao hết, hình thể thú cũng bị biến nhỏ đi gấp mấy lần, không còn khả năng hóa người được nữa.


Hữu hộ pháp y phục có vài chỗ rách, một bên tay trái giàn giụa chảy ra máu tươi, ngẩng đầu nhìn vòm trời lồng lộng một màu xanh nhẹ nhàng. Lại đảo mắt liếc qua Mặc Dương Kỳ khụy xuống trên đất cùng Hoàng Phong một thân mệt mỏi không kém ở đối diện, nàng bật cười một tiếng khó thấy, dùng chất giọng trái ngược với ngoại hình hô vang,


"Cho thế gian bốn năm an ổn thế là quá đủ. Cũng nên kết thúc rồi."


Hàn khí băng lam hóa thành cây roi màu xanh nhạt được nàng bắt lấy, mang theo tia điện vung tới ngay mặt Hoàng Phong. Lại bị một lá chắn màu vàng kim được sư Thái Uyên phía sau tung ra bảo hộ.


Hai bên trong đoạn thời gian này mặc dầu suy yếu thấy rõ, ai nấy đều bị thương rất nặng, nhưng chưa một lúc nào dám ngơi tay.


Cách đó không xa, một luồng sáng hình cầu bao phủ chung quanh tường thành đoàng một tiếng nổ vang, lửa cháy văng ra vừa vặn hấp dẫn lực chú ý của đám người đã sớm mệt nhọc gần chết.


Hai con quái vật quần nhau chưa từng biết mệt, uy lực trong mỗi chưởng tung ra chưa từng giảm bớt. Có điều so với trước vẫn nhận ra được tốc độ của mỗi đòn đều bị giảm đi đáng kể.


Lại thêm một đòn đoạt mạng quét tới, mang theo uy áp xói mòn tận cùng linh lực kẻ địch có trong người, đánh tan không khí quét đến, không cách nào tránh được.


Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người. Chỉ nghe một tiếng hét chói tai, mặt đất dưới một chiêu kia vỡ ra một cái hố lớn đủ sức chứa hơn trăm người, tỏa ra khói trắng mịt mù.


Liệp Ảnh một mặt thâm trầm ôm cánh tay gượng đứng dậy từ trung tâm hố lớn, miệng phun ra một búng máu. Nỗ lực trấn định để không ngã quỵ.


Lăng Triệt từ trên không cũng theo đó rơi xuống, hao hết linh lực còn lại trong người đánh ra một kích tất sát kia. Lại không ngờ diệt không hết Tả hộ pháp thực lực cao cường. Hắn nén giận cầm lấy loan đao, tính toán xông lên đánh đến cùng.


Lúc này linh khí xung quanh trải qua ác chiến dài dằng dặng đã bị tiêu hao hết không còn một mống. Đàm Tùng thành chìm trong khói lửa liên miên cũng trở thành thành hoang, một chút linh khí dao động cũng không có. Hai bên chính ma từ một tháng trước đã phải ngưng dùng năng lực, chuyển sang tấn công bằng vũ khí thông thường. Ngoại trừ đám người Lăng Triệt đứng đầu vẫn còn có thể sử dụng được một chút. Thế nhưng chính là sau lần này tất cả đều vô dụng rồi.


Liệp Ảnh ngước mắt nhìn trời, vẻ mặt yên tâm đến lạ. Đỏ mắt cười một tiếng, thanh âm lanh lảnh réo rắt mang theo mấy phần ngắc ngứ truyền khắp toàn bộ Đàm Tùng.


"Nghênh... nghênh đón ma tôn điện hạ! Ma tộc toàn thắng!!!"


Quần chúng ma tộc số lượng còn rất ít, nghe câu này lập tức ngừng tay. Chính đạo cũng bị lời này dọa sợ, theo đó nhìn ra hướng cổng thành.


Mây đen mù trời trùm lên hơn chục thân ảnh yêu ma đứng trên thành. Trung tâm đặt một ngai vàng chạm trổ cầu kỳ hoa lệ. Ngữ bên trên là một bóng hình mơ hồ khó thấy, vạt áo bào màu đen thêu kim long gầm thét vẽ một đường cong trong không khí. Người ngồi trên ngai cũng đứng dậy tiến lên phía trước.


Hoàng Phong trừng lớn hai mắt. Thái Uyên thở dài một tiếng, không ngừng niệm a di đà phật. Một bên đỡ lấy Mặc Dương Kỳ bị trọng thương nghiêm trọng đứng dậy.


Dạ Nguyệt bị biến thành thú nhỏ ngẩng đầu, nhìn thấy ma tôn trong miệng Liệp Ảnh, hai mắt lập tức híp lại, kinh ngạc không thôi. Ngay cả Lăng Triệt nhìn qua cũng sửng sốt,


"Huyền Hoa...?!"


"Sao lại..."


--------------------------------------------**************************************---------------------------------


Tác giả có điều muốn nói:


Mặc dù nữ chính vẫn luôn xuất hiện, nhưng thân phận chưa rõ. Lại không có cơ hội thể hiện. Chắc các bác toàn fan Số 23 đấy hả? Từ lúc viết hồi 1 đến giờ lượt view với bình chọn giảm nhiều quá.


Không sao! Số 23 sắp tới sẽ lên sàn!!! Chờ đón đi mấy đứa!!! Tương tác luôn đi nào mấy đứa!!!


Yên tâm, 'vợ hụt' của Số 23 góp vào cho đủ nhân số, không phải xuyên qua, chỉ là kiếp trước ông cũng từng xuất hiện thôi. Giống như lời Nhị Tam nói, ngoại trừ Lăng Triệt, không ai bị thay đổi cả.


Kiến nghị thường thấy khi rơi xuống hố của Kình Lạc ( Phong Tử Linh ):


Đội chắc mũ vào!!!