Chương 10. Chỉ sợ ngươi đến cùng vẫn lựa chọn Kỷ Ninh, là tự tay ta đẩy ngươi về bên cạnh hắn.

Mấy ngày sau, Phó Diễm lại đi tới biệt viện. Vừa vào cửa đã thấy Bạch Thanh Nhan bày ra trước mặt muốn cuốn sách thật dày. Đó là một bản cổ tịch niên đại khá lâu, trang giấy đều có chút giòn. Bạch Thanh Nhan mỗi lần xem hết một mặt, y phải thật cẩn thận dùng cả hai tay lật giấy, nhưng trang giấy ố vàng kia lại vẫn phát ra thanh âm giòn vang khiến người ta kinh hồn táng đảm, tựa như ngay một giây sau liền có thể vỡ vụn.

Phó Diễm thấy Bạch Thanh Nhan mở sách gần như là thành kính, ý cười trên môi càng sâu. Hắn khoanh tay, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan hồi lâu. Thẳng cho đến khi thị nữ đưa điểm tâm tới, tế thanh tế khí* gọi một tiếng "Thiếu gia", Bạch Thanh Nhan mới phát hiện trong phòng nhiều thêm một người. Song Bạch Thanh Nhan khi nãy bởi quá chuyên tâm, giật nảy mình run tay một cái, trang sách kia liền soạt một tiếng kéo thành một vết nứt thật dài.


*Tế thanh tế khí: Nhẹ nhàng, lặng lẽ.

"Cái này..."

Sắc mặt Bạch Thanh Nhan lập tức đại biến. Cũng khó trách, sách này giấu tại thư phòng nhỏ bên trong biệt viện, là một bản vừa hiếm vừa tốt nhất. Nếu không phải Bạch Thanh Nhan rảnh rỗi đến phát khùng, mấy ngày nay đem toàn bộ tàng thư bên trong thư phòng đọc qua một lượt cũng sẽ không phát hiện ra nó. Bây giờ, cổ tịch giá trị liên thành cứ như vậy bị tổn hại, người yêu sách như Bạch Thanh Nhan làm sao không đau lòng?

"Không có việc gì không có việc gì, một quyển sách thôi mà, không cần để ý như thế."

Thấy sắc mặt Bạch Thanh Nhan hết sức khó coi, Phó Diễm khoát tay áo. Bạch Thanh Nhan vẫn còn lấn cấn:

"Sách này ta mới chỉ từng nghe nói đến, lại chưa từng đọc, không nghĩ tới ở chỗ của ngươi lại có, tùy ý bày ra bên trong kệ sách. Lúc ta nhìn thấy còn không dám tin vào mắt mình. Nhưng lại bị ta xé rách thành dạng này mất rồi..."


"Xé rách thì xé rách. Chẳng qua chỉ là cuốn sách cũ, giấy đã vàng, chữ cũng mờ, ai kiên nhẫn đọc nó chứ." Phó Diễm dùng hai ngón tay nhặt trang sách kia lên nhìn nhìn, lại thả trở về, "Ngươi muốn đọc, trong thư phòng lớn của ta có phiên bản đã sao chép tốt, cầm mà xem. Sao phải để ý hầu hạ nó như vậy? Đến lật trang cũng không thoải mái."

"Nhưng cái này dù sao cũng là bản tốt nhất..."

"Thì có sao? Nếu là lấy ra đọc, là bản tốt nhất hay bản sao chép thì khác nhau ở chỗ nào? Bản sao chép còn dễ đọc hơn nhiều. Chẳng qua là đem đi bán mới vì khác biệt phiên bản mà phân quý tiện. Nhưng môn hộ Phó gia ta, khi nào sẽ luân lạc tới tình trạng phải đi mua bán sách? Sách bỏ ở nơi nay cũng chẳng có người nhìn, càng không bán, chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn."

"..."

"Nếu ngươi thích, bên trong thư phòng nhỏ còn có mấy quyển khác. Đều là "bản tốt nhất" rách rách rưới rưới như thế này, ngươi cứ việc lấy đi."


Bạch Thanh Nhan nhất thời im lặng. Y đem cuốn sách kia khép lại, đặt một bên, đáp:

"Không nghĩ tới, ngươi người này thật ra rất rộng rãi."

"Một quyển sách thôi mà, không có gì phải để ý. Song nếu là sự tình mà ta quan tâm, ta nửa phần cũng không rộng rãi." Phó Diễm cười cười với Bạch Thanh Nhan, chẳng biết vì sao, lần này lại có chút miễn cưỡng.

"Cái này, ngươi xem một chút."

Nói đoạn, hắn đem một trương danh thϊếp đỏ chót đặt lên bàn. Bạch Thanh Nhan nghi hoặc nhận lấy, bên trong viết một chữ "Dung", phía dưới là ngày sinh tháng đẻ. Tính ra người này vẫn còn trẻ, có lẽ là năm tuổi của vị nữ tử kia. Bạch Thanh Nhan biết, đây là danh thϊếp dùng để cầu thân. Nhưng Phó Diễm đem thứ này đưa cho mình là có ý gì đây?

"Ngươi muốn kết thân? Vậy chúc mừng ngươi."

"Không phải ta."
"Vậy là...?"

"Kỷ Ninh."

Ngón tay Bạch Thanh Nhan run lên, thiệp đỏ mở lớn cùng chữ viết bay bổng ung dung rơi xuống dưới bàn.

"Sao thế, ngươi giật mình đến mức này? Kỷ Ninh cũng coi như là Tướng tài thanh niên, lại đại thắng trở về, nhất thời danh tiếng vô lượng. Gia môn muốn cùng hắn kết thân, chỉ sợ trong lòng bàn tay đếm không hết. Ngươi vì sao lại nhận định hắn sẽ không thú thê?"

Bạch Thanh Nhan mím môi, hỏi:

"Chuyện này, ngươi nghe ai nói?"

"Chuyện này, ta cũng không cần nghe ai nói. Bởi vì người đề thân*, chính là ta."

*Đề thân: 提亲, đề xuất, giới thiệu kết thân.

"Ngươi...?"

"Trong nhà của ta không có tỷ muội, dự định gả cho hắn là một biểu muội xa của ta. Ta đoán ngươi muốn hỏi, chẳng phải ta muốn gϊếŧ Kỷ Ninh, vì sao lại đột nhiên muốn kết thân cùng hắn? Ta có thể nói cho ngươi. Bởi vì chỉ có trong lúc động phòng, tân nương tự tay châm cho hắn một bát thuốc mê, hắn mới có thể không chút đề phòng uống xuống. Về sau, muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt, tất muốn làm gì cũng được."
"Không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể nghĩ ra loại biện pháp này." Bạch Thanh Nhan rũ tầm mắt xuống, "Nhưng ngươi quên mất một điều. Nếu như sự tình này không làm được, toàn bộ kế hoạch của ngươi chẳng qua cũng chỉ là công dã tràng."

"A? Ta bỏ sót điều gì?"

"Kỷ Ninh hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng kết thân."

Bạch Thanh Nhan thốt ra. Phó Diễm nhìn y, thần sắc khó lường. Một lát sau, Phó Diễm mở miệng hỏi:

"Làm sao ngươi biết? Phó gia ta thế hệ công khanh, trụ cột triều đình vững vàng, người muốn cùng Phó gia ta kết thân nâng đỡ, có thể xếp hàng dài từ chỗ này đến ngoài cửa thành."

"Ta quen biết Kỷ Ninh đã lâu. Mặc dù hiện tại ta đã không dám nói mình rất hiểu hắn, nhưng loại chuyện này, ta ngược lại có thể khẳng định. Hắn sẽ không vì leo lên quyền quý mà tùy ý kết hôn."
"Vậy sao? Xem ra trong lòng ngươi, hắn đúng là bậc chính nhân quân tử."

"..."

"Nói không chừng, trong lòng ngươi còn khinh thường, nói Phó Diễm ta thế mà nghĩ ra dạng thủ đoạn bỉ ổi này đi ám toán hắn, có phải không?"

Bạch Thanh Nhan có chút kinh ngạc nhìn Phó Diễm. Quen biết lâu như vậy, mặc dù mình chỉ là một tù nhân, lại bị Phó Diễm lợi dụng đi ám sát Kỷ Ninh. Nhưng người này đối với y cho đến bây giờ vẫn khách khí, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Hôm nay lại chẳng biết tại sao, trong lời nói của Phó Diễm ẩn giấu gai nhọn, đáy mắt phát lạnh, lại tựa như tức giận. Song Bạch Thanh Nhan không có nói sai cái gì, sao lại chọc hắn sinh khí rồi?

"Ta cũng không có nói ngươi bỉ ổi."

"Ta từng nói với ngươi, suy nghĩ trong lòng ngươi đều viết hết trong ánh mắt. Kiểu người như ngươi, chỉ cần quan sát một chút liền có thể nhìn tới ngọn nguồn, không cần phải giấu ta." Thanh âm Phó Diễm phảng phất có chút bực bội, "Đến lúc đó, cần ngươi tự tay kết liễu hắn. Ngươi làm được không?"
"Ta..."

Cổ họng Bạch Thanh Nhan nghẹn lại. Mặc dù sớm biết Phó Diễm giữ lại y chỉ vì muốn y đi ám sát Kỷ Ninh. Nhưng đến lúc mấu chốt này, trong lòng vẫn như vết thương bị xát muối, đau đến thấu xương. Phó Diễm ở phía đối diện quan sát kỹ thần sắc của y, thở dài.

"Đến lúc đó, ngươi chỉ cần cho hắn uống canh, sau đó đâm thêm một kiếm, còn lại đều không cần ngươi nhọc lòng. Về phần Kỷ Ninh bên kia, ngươi càng không cần lo lắng..."

Chẳng biết tại sao, thanh âm Phó Diễm đột nhiên mang theo vài phần giễu cợt.

"Chính miệng hắn đã đáp ứng, đồng ý hôn sự này."

Bạch Thanh Nhan nghe lời này, đột ngột ngẩng đầu một cái, lại đối diện với ánh mắt Phó Diễm. Trên mặt Phó Diễm không có ý cười, hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:

"Hắn không những đồng ý mà còn thập phần nhiệt tình. Đối với chuyện làm thông gia với Phó gia ta, hắn vô cùng hứng thú. Ngươi biết thời gian thành thân là ngày nào không? Chính là ngày mười lăm... Cũng là ngày xuống tay."
"Sao có thể nhanh như vậy?!"

"Vậy ngươi phải đi hỏi Kỷ Ninh. Là hắn dốc hết sức chủ trương phải nhanh chóng thành thân. Chính miệng hắn nói, hiện tại rốt cuộc cũng có thể diệt Ngọc Dao, đạt thành sự nghiệp, liền nên kết hôn thành gia. Nếu trì hoãn quá lâu, chỉ sợ lại phải đi đánh Đại Tiếp, có thể chậm trễ đến hết đời. Nếu không phải ta cảm thấy quá không ra thể thống gì, chỉ sợ mấy ngày nay hắn đã muốn đem người mang tới cửa! Ngươi có một câu nói cũng không sai, ngươi xác thực không nói được Kỷ Tướng quân là hạng người gì, sẽ làm ra sự tình nào. Ngươi đối với hắn, quả thật từ đầu tới cuối đều là không biết một chút gì."

"Không có khả năng..."

"Không có khả năng? Vì sao không có khả năng? Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách này của ngươi, ngươi là giật mình, hay là phẫn nộ? Hoặc là thương tâm?"
Phó Diễm siết chặt tay Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan co rụt lại, nhưng không thể tránh thoát.

"Cũng mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ gì, ngày mười lăm thoáng qua một cái, đều qua hết rồi."

Lúc sau, Bạch Thanh Nhan hơi có chút thất hồn lạc phách. Phó Diễm lại cùng y nói chuyện về cái gì cổ tịch thiện bản*, y nửa điểm hứng thú cũng không có, miễn cưỡng ứng đối vài câu, nhưng căn bản nghe không vào Phó Diễm đang nói cái gì. Phó Diễm thu tất cả vào mắt, dần dần cũng không lên tiếng nữa.

*Thiện bản: Bản tốt, bản chuẩn.

Thẳng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, tà dương khuất dần nơi chân trời. Thị nữ tiến vào thắp sáng ngọn nến, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt Bạch Thanh Nhan khiến y sợ hãi cả kinh. Y lúc này mới phát hiện, Phó Diễm thế mà vẫn còn ở đây.
"Ngươi..." Bạch Thanh Nhan mới phun ra một chữ, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn tựa như bị lửa thiêu. Một cỗ lửa giận công tâm, vậy mà khiến cổ họng y khó khăn lắm mới điều dưỡng tốt lại lần nữa trở nên khàn đặc.

"Đi hãm một chén cúc trà Bối Mẫu Tứ Xuyên tiến cống làm trơn cổ họng."

Đuổi thị nữ đi châm trà, Phó Diễm mở miệng nói:

"Kỷ thật trước khi đến, ta cũng đã tự hỏi, liệu sẽ có một ngày phải hối hận vì quyết định hôm nay hay không."

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận phái ngươi đi. Ta chỉ sợ, trong lòng ngươi tơ tình chưa đứt."

"Chỉ cần ta có một ý nghĩ sai lầm, nói ra toàn bộ chân tướng sự tình với Kỷ Ninh, kế hoạch của ngươi sẽ hoàn toàn bại lộ." Bạch Thanh Nhan gật đầu, "Ta hiểu rõ. Nhưng xin ngươi yên tâm, ngươi đã tín nhiệm ta, sao ta có thể cô phụ phần tín nhiệm này mà mật báo với hắn?"
"Ta cũng không sợ cái này."

"Vậy ngươi sợ cái gì?"

"Ta sợ là..." Phó Diễm ngừng lại, ánh nhìn tiến vào thật sâu trong mắt Bạch Thanh Nhan, "Ngươi cuối cùng sẽ vẫn lựa chọn Kỷ Ninh. Lại chính ta, tự tay đưa ngươi về bên cạnh hắn."

"..."

Phó Diễm nói đến đây liền ngừng lại. Hắn chăm chú nhìn ngắm hai mắt Bạch Thanh Nhan, lại thở dài.

"Từ khi ngươi đến, những ngày ta than ngắn thở dài lại nhiều hơn hẳn so với thường ngày trong vòng một hai năm."

"Thật xin lỗi."

"Không cần xin lỗi. Tuy nói là thở dài nhiều hơn, nhưng trong lòng ta lại hết sức cao hứng."

Lúc này, thị nữ bưng trà đến. Phó Diễm quan sát Bạch Thanh Nhan một hơi uống cạn, trên mặt lại lộ ra ý cười. Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Ngươi có cảm thấy ánh trăng đêm nay vô cùng đẹp mắt không?"

Bạch Thanh Nhan giờ phút này nào có tâm tình ngắm trăng thưởng nguyệt gì? Chỉ là theo lễ phép, nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút. Quả nhiên, trong đình viện, bên trên tầng tầng lớp lớp tán lá um tùm, vầng trăng khuyết cong cong tản ra ánh sáng trong vắt. Đêm nay không có mây đen, ánh trăng nhàn nhạt lan tràn trên mặt đất.
"Xác thực nhìn rất đẹp."

"Không được hoàn mỹ, là một vầng trăng khuyết mà không phải trăng tròn. Trăng khuyết có đẹp hơn nữa thì trong lòng nó vẫn khuyết thiếu, là bị người bên ngoài đoạt đi." Phó Diễm cũng ngẩng đầu nhìn lại, ý vị thâm trường nói, "Chỉ hy vọng, thời điểm trăng tròn lần tiếp theo, ngươi còn có thể làm bạn với ta, cùng nhau ngắm nhìn trăng sáng."

Nói xong, hắn lại sâu sắc nhìn Bạch Thanh Nhan một chút, quay người đi ra khỏi đình viện.

Bạch Thanh Nhan cau mày, nhìn về hướng vầng trăng khuyết. Lần tiếp theo trăng tròn chẳng phải chính là ngày mười lăm, thời điểm Kỷ Ninh kết hôn sao?

Dựa theo điều kiện mà Phó Diễm thương thảo với y trước đó, sau khi ám sát Kỷ Ninh, Phó Diễm liền tiễn y cùng Vạn Nhi, Nguyên Thế tử ba người ra khỏi thành ngay trong đêm, thẳng đến Đại Tiếp. Nơi nào còn có cái gì rảnh rỗi thưởng nguyệt?
Trừ khi y lưu lại Lang Nghiệp, không bao giờ rời đi nữa.