Chương 112. Ngăn cản buổi hiến tế lớn cỡ này.

"Trước đó ta đã gặp một số thị vệ bên ngoài phủ thượng. Mặc dù chỉ có mấy chục người, nhưng tất cả đều là tinh binh cường tướng. Ta đã định ra mật hiệu với bọn họ, đến lúc đó sẽ hộ tống chúng ta phá vây."

"Mấy chục người? Từng ấy người thì đủ làm cái gì? Trốn khỏi Hoàng cung, khoảng cách đến biên giới Đại Tiếp ta còn trăm tám mươi dặm. Đến lúc đó đại quân Lang Nghiệp đuổi theo phía sau, các ngươi tránh đi đâu được?"

Cơ Hà tức giận nói, ngữ khí thập phần khinh miệt. Kỷ Ninh lập tức nhíu mày:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Chi bằng ngươi để ta, ta vận dụng tinh binh Đại Tiếp, hộ tống A Nhan cùng Thanh Vũ rời đi... Nếu ngươi cầu xin ta, cũng có thể xem xét mang thêm ngươi nữa đấy!"

"Không cần! Ta tự có quân đội, càng có một thân võ công, tự mình có thể che chở Thanh Nhan! Chẳng như một vài người, ngày thường ỷ vào thân phận hoành hành bá đạo, đến lúc rơi vào khốn cảnh lại thúc thủ vô sách*, còn phải xin người hỗ trợ, bằng không chẳng có cách nào trốn thoát!"


*Thúc thủ vô sách: 束手无策, Bó tay, không có cách nào.

"Ngươi!"

"Ta làm sao?"

"Các ngươi đủ chưa!" Bạch Thanh Nhan rốt cuộc không nhịn nổi nữa, "Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, các ngươi vẫn còn đối chọi gay gắt như thế? Đã vậy, chúng ta cũng chẳng cần phá vây nữa, cứ ở đây nhận mệnh chờ chết là được rồi!"

Tính khí Bạch Thanh Nhan từ trước tới giờ vẫn luôn rất tốt. Giờ phút này đột nhiên nổi giận, Cơ Hà cũng có chút run rẩy. Kỷ Ninh thì càng khỏi nói, co rúm lại, một thân sát khí lập tức bay sạch, ngữ khí nhu hóa có thể vắt ra nước tới nơi:

"Là ta không đúng, không nên so đo với hắn. Thanh Nhan, ngươi đừng nổi giận mà... Khi nãy mới vận nội công, chân khí chưa ổn định, đừng lại đả thương thân thể." Vừa nói, hắn vừa tự nhiên một tay nắm lấy tay Bạch Thanh Nhan đặt lên ngực mình, tay kia mò vào trong vạt áo xoa xoa. Bạch Thanh Nhan không vui lườm hắn một cái, tay hắn ngừng giữa không trung, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời sờ soạng trước ngực y một cái, mới trung thực bỏ xuống.


"Cơ Hà huynh, nghe ý tứ của ngươi, ngươi đã có chuẩn bị." Ngữ khí Bạch Thanh Nhan hòa hoãn, "Nếu ngươi có bất mãn với Kỷ Ninh, muốn hắn chịu thua cầu xin ngươi mới thống khoái, ta cầu xin giúp hắn... Cơ Hà huynh, cầu xin huynh ra tay giúp đỡ cứu ta một mạng, được không?"

"Không cần không cần, A Nhan ngươi sao có thể đánh đồng với hắn." Cơ Hà liên tục khoát tay, "Lần này ta cùng Hoàng huynh tới, tất nhiên phải có chút chuẩn bị. Mặc dù người trong ngoài sứ quán đều bị bắt giam, nhưng vẫn còn không ít trinh sát, thường phục bên ngoài đợi mệnh."

"Vậy làm thế nào liên hệ được với bọn họ?"

"Tìm một nơi vắng vẻ, ta tự có biện pháp."

Hoàng cung này không giống như chốn dã ngoại hoang vu, muốn nói trống trải, sợ là không có chỗ nào phù hợp bằng Tẩm điện trống không người người e ngại của Hoàng đế... Bạch Thanh Nhan theo hai người nhảy lên nóc nhà, ngoại trừ nóc nhà chính là vườn hoa, không một bóng người.


"Khi nãy ta đi rất gấp, không chú ý... Nơi này tại sao không có người thủ vệ?"

Kỷ Ninh lại đem chuyện khác người của Nhiễm Dật nói qua một lần với Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan vừa nghe, vừa quan sát địa thế kiến trúc tứ phía, sắc mặt dần ngưng trọng lên.

"Kỷ Ninh, ngươi làm quan trên triều đình Lang Nghiệp mười năm, ngươi có phát hiện phòng xá trong Hoàng cung này có chỗ nào thay đổi không?"

"Ta vào cung diện thánh, cũng chỉ sau khi lên làm Đại Tướng quân mới nhiều lên, mà số lần đi vào Tẩm điện cũng rất ít." Kỷ Ninh tập trung suy nghĩ tỉ mỉ, "Nhưng mà ngươi nói vậy... Chung quanh nơi này không ít thứ thay đổi."

"Thiên phòng góc Tây Nam, còn có cự thạch, đình nghỉ mát, có phải đều là sau này mới xây?"

"Phải." Kỷ Ninh cũng cảnh giác lên, "Làm sao ngươi biết? Có gì không ổn ư?"
"Không có gì..." Bạch Thanh Nhan có chút hoảng hốt, "Ta cần xác định lại một chút."

Cơ Hà một mực quan sát phương hướng ánh nắng, tựa hồ muốn xác định thời gian hiện tại. Đợi một hồi, hắn ngưng thần nhìn về phía chân trời xa xa, đột nhiên huýt một tiếng sáo.

Bạch Thanh Nhan bừng tỉnh đại ngộ. Cơ Hà đây là đang gọi diều hâu đưa tin!

Diều hâu đưa tin có thể nghe được thanh âm trong phạm vi rất lớn, nhưng cũng không có khả năng bao trùm toàn bộ Vương đô Lang Nghiệp. Người Đại Tiếp trước đó nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi ngày định lúc xác định vị trí thả diều hâu đưa tin, đảm bảo phạm vi bay của diều hâu có thể bao quát toàn bộ kinh thành. Như vậy Cơ Hà bọn họ dù cho ở bất cứ địa điểm gì, chỉ cần xác định thời gian đặc biệt phát ám hiệu, đều có thể triệu hoán diều hâu đưa tin.
Quả nhiên, không lâu sau, một con chim lớn sải cánh lao vun vút xuống. Cơ Hà xé từ trên áo xuống một mảnh vải, cắn ngón tay viết lên mấy chữ, lại cột vào chân diều hâu. Hắn vỗ vỗ đầu diều hâu:

"Đi đi!"

Diều hâu đưa tin kêu vang một tiếng, giương cánh bay mất. Cơ Hà đưa mắt nhìn nó bay xa, sau đó quay đầu nhìn hai người một chút.

"Bọn họ nhận được thư, sẽ mau chóng chỉnh hợp nhân thủ, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp. Hiện tại chúng ta có bốn người, ngoại trừ Thanh Vũ thì đều có sức tự vệ. Nếu xảy ra tình huống bất ngờ, muốn chạy thoát khỏi Hoàng cung không phải vấn đề lớn. Nhưng ta muốn đi tìm Hoàng huynh, không thể để một mình hắn ở lại trong cung được."

"Liệu hắn có thể bị Nhiễm Dật giam lại không?"

"Nhìn không giống." Cơ Hà cau mày nói, "Võ công của Hoàng huynh ta cũng không yếu, Nhiễm Dật lại không hạ xiềng xích trên người hắn. Kỳ thật ta rất kỳ quái, vì sao Hoàng huynh lại để lộ thân phận? Lúc đầu Nhiễm Dật cũng không hề chú ý tới hắn."
"Có lẽ, hắn có chuyện gì đó phải làm." Trong lòng Bạch Thanh Nhan ngũ vị tạp trần, "Hoặc là, có chuyện gì đặc biệt phải cùng Nhiễm Dật thương lượng."

"Không thể nào. Bọn họ chưa từng gặp nhau, càng đừng nói đến giao tình gì. Đại Tiếp chúng ta cùng với Lang Nghiệp trước giờ nhất mực không nóng không lạnh, không nói tới đối địch, càng không nói tới giao tình. Bọn họ có gì mà thương lượng chứ?"

... Ta làm sao lại không muốn biết, bọn họ đến tột cùng có gì để thương lượng? Lần này bọn họ gặp mặt, có quan hệ gì với tà pháp của Nhiễm Dật hay không?

Bạch Thanh Nhan thở dài một tiếng. Ánh mắt y đảo qua những kiến trúc bài trí mới xuất hiện trên mặt đất kia, sầu lo trong lòng lại sâu hơn một tầng.

Mấy người trở về bên trong Tẩm điện.

"Thanh Vũ, ngươi đừng đi nhanh như vậy mà! Mặt ngươi thế nào rồi? Để ta nhìn xem... Để ta nhìn xem đi mà! Khoan đã! Thanh Vũ ta đang nói chuyện với ngươi..."
Cơ Hà ngập ngừng nói chuyện cùng Lộc Minh Sơn, Lộc Minh Sơn lại chẳng để ý đến hắn, đi rất nhanh. Hai người một đi một truy, kéo ra mấy bước khoảng cách với Kỷ Ninh và Bạch Thanh Nhan.

Bạch Thanh Nhan cố ý đi chậm lại.

"Kỷ Ninh, Nhiễm Quận Vương cũng ở đây."

"Ta biết."

Kỷ Ninh khẽ gật đầu:

"Khi mới đi vào, ta thấy hắn dưới địa động, là bên trong lối ngươi xuất hiện. Chỉ là hắn nhìn thấy ta cùng Cơ Hà, không hề đi ra... Có phải hắn không muốn để Cơ Hà biết hắn ở đây?"

"Hẳn không phải là Cơ Hà, mà là Cơ Dận."

"Cơ Dận?"

Kỷ Ninh có chút không hiểu:

"Sao vậy, Nhiễm Trần biết gì đó sao?"

"Ta cũng không rõ. Nhưng nếu điều hắn hoài nghi là sự thật, chuyện lần này, tính nghiêm trọng còn hơn ngươi ta suy nghĩ rất nhiều."

Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu nhìn, Lộc Minh Sơn và Cơ Hà đã rẽ vào hậu điện. Vừa rồi mấy người đã thương lượng, để phòng ngừa Nhiễm Dật phái người trở về xem xét, Lộc Minh Sơn phải quay trở lại ngụy trang thành dáng vẻ còn bị dây sắt trói chặt, đề phòng vạn nhất. Dù sao dựa theo phỏng đoán của Bạch Thanh Nhan và Nhiễm Trần, lần hiến tế tiếp theo là mấy ngày sau, trước mắt chưa có gì nguy hiểm.
"Kỷ Ninh, ngươi trông chừng giúp ta. Ta nói một số chuyện với Nhiễm Trần."

Bạch Thanh Nhan đi đến lối vào địa cung, nhẹ nhàng gõ gõ.

"Nhiễm Quận Vương, ngươi nghe thấy không? Chỉ có ta và Kỷ Ninh ở bên ngoài."

Rất nhanh, cửa địa cung mở ra. Nhiễm Trần ngồi đó, ánh mắt dừng lại trên người Kỷ Ninh.

"Nhiễm Quận Vương!" Kỷ Ninh thấy dáng vẻ của hắn, tựa hồ so với lúc hai người gặp mặt trước đó càng thêm gầy gò. Kỷ Ninh thầm giật mình, chỉ cảm thấy đây tuyệt không phải dấu hiệu gì tốt.

... Lần này nếu không thể thuận lợi đưa hắn ra ngoài, hắn còn có thể chịu đựng bao lâu nữa trong thâm cung này?

Nhiễm Trần nhìn thấy Kỷ Ninh, lại như có chút vui vẻ.

"Kỷ Tướng quân quả nhiên là người thủ tín. Khi nãy Thái tử Điện hạ đã cáo tri với ta, Long Dã đưa bọn họ vào trong cung, tránh khỏi truy bắt của Hoàng huynh. Lại nghĩ, Long Dã có thể làm được những việc này, Kỷ Tướng quân đã đem đồ ta phó thác không giữ lại chút nào chuyển giao cho y."
Đồ phó thác?

"Ý ngươi là mảnh giấy ghi danh tự và địa chỉ?"

Một mảnh giấy mỏng như thế, chẳng qua chỉ có mười danh tự, liền có thể khiêu động lực lượng lớn như vậy? Kỷ Ninh không khỏi thay đổi cách nhìn với Nhiễm Trần. Nhưng thần sắc Nhiễm Trần lại như thường:

"Kỷ Tướng quân cũng đã tiến vào, có lẽ chuyện bên kia của Long Dã cũng coi như thuận lợi. Chúng ta khi nào động thủ?"

"Ta còn chưa nhận được hồi âm của Long Tướng quân."

Bạch Thanh Nhan xen vào:

"Nhưng ta xác thực có sự tình rất quan trọng muốn hỏi ngươi."

"Là chuyện gì?"

"Nhiễm Quận Vương, ngươi ở lâu trong cung, có thể giúp ta vẽ một tấm bản đồ nội cung được không? Lấy Tẩm điện của Hoàng huynh ngươi làm trung tâm là được."

"Là vì trốn thoát sao? Vậy được, ta giúp ngươi biểu thị đường ra."

"Ta không chỉ muốn đường ra, còn muốn lấy Tẩm điện làm trung tâm, phác thảo toàn bộ bố cục."
Nhiễm Trần có chút kỳ quái nhìn Bạch Thanh Nhan, nhưng cũng không nhiều lời. Hắn trực tiếp dùng ngón tay phác họa lên mặt đất, miệng còn giải thích cho Bạch Thanh Nhan.

"Cho nên, kiến trúc chung quanh Tẩm cung này đều là mới xây dựng? Kể cả những núi đá đình đài kia?" Bạch Thanh Nhan lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng dùng đầu ngón tay chỉ vào một số địa phương trong đó:

"Những nơi này, có phải là có người ở?"

"Ta cũng không rõ..."

Nhiễm Trần có chút chần chừ nói:

"Ta bị giam ở đây lâu như vậy, khó có cơ hội ra ngoài. Trong cung nhân khẩu thưa thớt, họ ở nơi nào ta cũng không biết."

"Đây không phải là nơi giam giữ người Đại Tiếp sao?"

Kỷ Ninh đứng một bên đột ngột lên tiếng:

"Vừa rồi ta đi tìm ngươi, mỗi phòng xá đều kiểm tra một lần. Những gian phòng ngươi chỉ này, đều là nơi giam giữ người Đại Tiếp!"
"Quả là thế!"

Sắc mặt Bạch Thanh Nhan lập tức trở nên khó coi:

"Kế hoạch lần này của Nhiễm Dật, tuyệt không đơn giản như các ngươi nhìn thấy!"

"Có ý tứ gì?"

Nghe được có quan hệ với kế hoạch của Nhiễm Dật, Nhiễm Trần lập tức truy vấn. Ngữ khí Bạch Thanh Nhan mang theo chấn kinh cùng lo lắng:

"Gã dùng thời gian mấy năm này, xây nhiều đình viện kiến trúc chung quanh Tẩm điện, cuối cùng hình thành một tế đàn khổng lồ!"

"Tế đàn?"

Sắc mặt Nhiễm Trần trong nháy mắt trắng bệch:

"Ý ngươi là, giống với tế đàn bên trong hậu điện kia?"

"Phải! Chỉ là tế đàn này lớn gấp mấy chục lần. Mà vừa rồi ta chỉ ra mấy gian phòng, đều là nơi đặt tế phẩm của tế đàn... Hoàng huynh ngươi điên rồi! Gã muốn dùng tất cả tính mệnh trong cung, thậm chí tinh thần với Đại Tiếp hơn trăm năm, cược lấy một trận hiến tế điên cuồng!"
"Cái gì?" Kỷ Ninh kêu lên sợ hãi, "Gã quá điên rồi! Gã cược lớn như thế, là muốn làm gì?"

"Ta vốn cho là gã muốn tiếp tục sống. Nhưng bây giờ xem ra, gã tuyệt không chỉ thỏa mãn với những thứ này... Nếu không thể ngăn cản gã, chẳng những lần này không một người nào trong cung có thể may mắn thoát khỏi, mà ngày sau không biết gã sẽ lại tiếp tục làm ra những chuyện gì... Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản gã nữa!"

... Bạch Thanh Nhan biết rõ uy lực và sự đáng sợ của Ngọc Dao công pháp. Y nhất định phải ngăn cản trận hiến tế này, không tiếc bất cứ giá nào!