Chương 18. Một số người một khi đã bỏ lỡ, có lẽ chính là cả đời.

Ra đến ngoài thành, Bạch Thanh Nhan đón Nguyên Thế tử, để cậu ngồi trên xe ngựa, mình thì cưỡi trên tuấn mã Phó Diễm vì y mà chuẩn bị. Quay đầu nhìn một cái, Vương đô Lang Nghiệp nguy nga cao ngất, thành nội không biết che giấu bao nhiêu bi hoan.

Chỉ một chút, y liền không quay đầu lại nữa, đánh ngựa hướng Đại Tiếp mà đi.

... Lại ngừng giữa đường.

Cũng không phải là y muốn ngừng. Mà là phía trước, người đi đường tốp năm tốp ba, cơ hồ xếp thành đội ngũ đi qua trước mặt y. Những người kia dắt dìu nhau, khuôn mặt thảm đạm, thở ngắn than dài. Cũng có rất nhiều người bưng cống phẩm, đốt hương, mang theo già đỡ trẻ mà đi.

Bạch Thanh Nhan ghìm cương ngựa, ánh mắt lướt qua những người này.


"Mọi người đây là đi nơi nào?"

Y vô thức hỏi câu này, hỏi nhưng trong lòng đồng thời như là đã biết đáp án. Chẳng biết tại sao, trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên sinh ra chút e ngại. Y hối hận đã hỏi một câu kia, chỉ mong không ai nghe được, càng không người trả lời.

Nhưng đã muộn. Một lão phụ ngẩng đầu, dùng ánh mắt đục ngầu quan sát y.

"Vị công tử này, ngươi cũng đi tế tự nghĩa trang phủ Tướng quân sao?"

Ầm một tiếng, Bạch Thanh Nhan đầu váng mắt hoa. Chân y siết chặt, tọa kỵ dưới hông bất an lui lại hai bước.

"Chúng ta cũng vậy. Kỷ Tướng quân tuổi còn trẻ, mới thú thân đã rơi vào bất hạnh dạng này... Gia đình ngài ngay cả một người cũng không còn, nghĩa trang kia cũng là mới xây, lẻ loi trơ trọi ở đó. Thật là khiến người ta chua xót, anh hùng dạng ấy..."

Nói đến đây, lão phụ tựa hồ muốn rơi lệ. Không nói thêm một lời, nàng lắc đầu thở dài một phen, vẫn như cũ tiến về phía trước. Bạch Thanh Nhan nhìn theo hướng những người này hành tẩu. Bấy giờ trời còn chưa hửng sáng rõ, phương xa có chút ánh sáng nhợt nhạt. Nhưng trong lờ mờ có thể nhìn ra cách đó không xa là một đám đông, ở giữa là một tòa tháp cao ngất... Không phải bia mộ, thì là gì?


Quả thực như lão phụ nhắc tới, đó là một tòa bia mộ lẻ loi. Đúng vậy, Kỷ Ninh không cha không mẹ, vốn là cô nhi. Hắn lại không có thân tộc ở đây, nào có mộ viên gia tộc? Chỉ sợ qua ba năm năm năm, ngay cả người tế tự cũng chẳng còn nữa.

"Ca ca!"

Một tiếng gọi non nớt vang lên khiến Bạch Thanh Nhan bừng tỉnh. Y cúi đầu nhìn xuống, thấy Nguyên Thế tử thò đầu ra từ trong kiệu, nghi hoặc nhìn y.

"Sao vậy ạ? Tại sao lại dừng ở chỗ này, chúng ta không đi nữa sao?"

"Không, chúng ta đi thôi."

Một bên nói, Bạch Thanh Nhan một bên kẹp chặt bụng ngựa, thúc tọa kỵ đi về phía trước. Y thất hồn lạc phách, căn bản không kịp nhìn đường phía trước, suýt chút nữa là đâm vào một người khác. Cũng may người này tay mắt lanh lẹ, một tay trực tiếp đặt trên đầu ngựa của y, hơi dùng lực, ép ngựa dừng bước.


"Đa tạ..." Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, đột nhiên im bặt. Người này một thân áo bào đen hắc giáp, trên mặt mang một mặt nạ sắt đen. Lúc này, người đó chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lại là Long Dã!

"Không cần đa lễ."

Gương mặt Long Dã gầy gò đến dọa người, một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến bên má, vết thương sâu đủ thấy tận xương. Hiện tại đã miễn cưỡng khép lại, nhưng vẫn lộ ra thịt mềm đỏ tươi, thập phần đáng sợ.

"..."

Đột nhiên ở đây nhìn thấy cố nhân, Bạch Thanh Nhan một câu cũng nói không nên lời. Người phía sau Long Dã đều tiến về phía trước, y lại vẫn như cũ bất động, một tay còn đặt bên trên đầu ngựa của Bạch Thanh Nhan. Con ngựa kia đi cũng không được, dậm chân hai cái vội vàng khịt khịt mũi nóng nảy.

Long Dã nhìn Bạch Thanh Nhan hồi lâu, đột nhiên mở miệng:
"Vị công tử này, ngươi cũng đi tế bái sao?"

"Không, ta..."

"Nếu ngươi có thể đi, ta đồng hành cùng ngươi."

"..."

Long Dã nhìn đội ngũ tế bái thật dài kia một cái, ngữ khí không che giấu nổi chút gợn sóng.

"Bọn họ đều coi Kỷ Tướng quân là anh hùng chí lớn dũng mãnh, lời này có lẽ không sai. Nhưng lại không có mấy người biết, hắn thực tế rất khổ sở. Nếu người trong lòng hắn cũng bỏ qua hắn, hắn thật là..."

"Việc gì phải lôi kéo nói với ta những lời này?" Bạch Thanh Nhan đột nhiên đánh gãy y, "Ta chẳng qua chỉ là người qua đường, căn bản không biết người gọi là Tướng quân trong miệng ngươi."

"Thật có lỗi, là ta đường đột." Long Dã buông đầu ngựa của Bạch Thanh Nhan ra, "Chỉ là đột nhiên nhớ tới, liền tùy ý nói một chút. Nếu ngươi thật sự không biết hắn, những lời này vốn không có quan hệ gì với ngươi."
"Thế nhưng..." Bạch Thanh Nhan thốt ra, "Vị Kỷ Tướng quân kia đã chết, ngươi có nói những lời này hay không thì có gì khác nhau?"

"Chết?"

Long Dã mím môi một cái, thần sắc trong mắt khó lường. Nhưng cuối cùng, y chỉ đáp:

"Khác nhau rất lớn. Nếu người kia biết điều này, kể cả Tướng quân thật sự đã chết, tối thiểu trên đời này hắn vẫn chân chính sống một lần. Còn nếu người kia không biết... Tướng quân cho dù còn sống, lại chẳng khác gì đã chết."

"..."

"Nhưng mà, nói cho cùng, hiện tại Tướng quân sống hay chết cũng không có quan hệ gì với ngươi. Dù sao ngươi chẳng muốn đi nhìn hắn, cũng chỉ là người dưng không quen biết gì hắn thôi."

"..."

"Ta muốn vào nghĩa trang tế tự. Ngươi đã không đi, vậy xin từ biệt. Vị công tử này đi đường thận trọng."

Ngữ khí Long Dã vẫn đạm mạc như cũ. Y nói xong câu này, một lần nữa đeo mặt nạ sắt lên, ruổi ngựa tiến về phía trước.
"Ca ca!" Nguyên Thế tử lại chui ra, "Chúng ta còn không đi sao?"

"Ừm, hiện tại liền đi."

Bạch Thanh Nhan lần nữa thúc ngựa tiến về phía trước, lại năm lần bảy lượt đi nhầm hướng. Nếu không phải ngựa dưới thân quen đường về, y tất sẽ dẫn đội xe lạc lối giữa băng nguyên mênh mông này. Trong cõi u minh, tựa như có thứ gì ngăn cản y, khiến y không có cách nào thản nhiên rời đi.

Lời nói của Long Dã lại vang lên bên tai y...

"Hiện tại Tướng quân sống hay chết cũng không có quan hệ gì với ngươi. Dù sao ngươi chẳng muốn đi nhìn hắn, cũng chỉ là người dưng không quen biết gì hắn thôi."

Ngữ khí của Long Dã cũng không mãnh liệt. Chẳng biết vì sao, Bạch Thanh Nhan lại cảm thấy những lời này tựa như từng nhát roi quất vào lòng y, đau đớn đẫm máu. Cũng có lẽ, trận tiên hình này là bởi chính y tự áp đặt cho mình...
Kỷ Ninh chết, mình ngay cả thừa nhận có từng quen biết cũng không nguyện ý. Giữa hai người, hơn mười năm yêu hận quấn giao, chẳng lẽ thật sự có thể xóa sạch? Có hay không, ân hay oán, người chết như đèn tắt, tóm lại hẳn là nên đi nhìn hắn một lần cuối cùng!

Nhưng lúc này đã quá nửa ngày. Đường xá xa xôi. Quay đầu nhìn lại, ngay cả bóng dáng Vương đô Lang Nghiệp cũng không còn thấy nữa.

Có lẽ một số chuyện một khi đã bỏ lỡ, chính là cả đời. Bỏ lỡ một số người, cũng vậy.

Sau khi từ biệt Bạch Thanh Nhan, Long Dã theo dòng người, một đường đến nghĩa trang trong phủ Tướng quân.

Không ai biết vì sao phủ Tướng quân lại tại nơi bên trên băng nguyên không một ngọn cỏ xây nghĩa trang, nơi này vừa xa Vương đô, bốn phía lại hoang vu, càng không nói đến phong thủy bảo địa. Nhất là Kỷ Ninh vốn không có căn cơ tại Vương đô, chẳng phải loại truyền nhân của gia tộc lớn, bên trong nghĩa trang chỉ có một tòa lăng mộ cô quạnh, chung quanh cũng chỉ có vài phòng nhỏ canh mộ, lộ ra thập phần thê lương.
Lăng mộ kia cao lớn, nhưng trên bia mộ lại trống không không có lấy một chữ. Linh bằng* bên cạnh linh cữu chất đầy cống phẩm cùng hương hỏa bách tính đưa đến, dòng người nối liền không dứt. Long Dã lại chậm chạp không đi vào, một mực chờ đến khi bách tính gần như rời đi hết mới lộ diện.

*Linh bằng: 灵棚 Căn phòng ở nghĩa trang, thường để chứa linh cữu.

Trước linh bằng, chỉ có vài người lính Lang Nghiệp buồn bã ỉu xìu đứng canh chừng. Vừa nhìn thấy Long Dã đã bị dọa đến nhảy dựng lên:

"Giả thần giả quỷ! Ngươi định làm gì?"

Nhưng mới hô một câu, cậu liền nhận ra giáp trụ trên người Long Dã... Mặc dù cũ đi rất nhiều, vài chỗ còn mang theo vết đao vết máu, tựa như trải qua một hồi kịch chiến. Nhưng bọn họ sẽ không nhận lầm, đây đúng là giáp trụ Long Dã thường mặc.
"Long Phó Tướng?! Ngài trở về rồi?"

Sau đó một đám người ồn ào vây quanh, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi:

"Long Phó Tướng, sao bây giờ ngài mới đến! Ngài có biết bên trong phủ Tướng quân xảy ra bao nhiêu đại sự không!"

"Tướng quân bệnh nặng hấp hối ngài cũng không trở về, các huynh đệ ai nấy đều bàng hoàng..."

"Tại sao ngài lại mang mặt nạ? Mới đầu ta còn tưởng rằng kẻ xấu nào đó!"

Long Dã không nói một lời, tháo mặt nạ xuống. Chúng binh sĩ tất cả đều cấm khẩu, hiển nhiên là bị dọa sợ. Một hồi lâu, mới có người mở miệng:

"Long Phó Tướng, trên mặt ngài, là thế nào?"

"Vốn muốn đi gϊếŧ một người." Long Dã đạm mạc đáp, "Thất thủ."

"Làm sao có thể! Lấy võ nghệ của Phó Tướng ngài, ám sát ai sẽ thất thủ? Trừ khi là một mình xông vào Kim Loan điện... Ngài không phải là đi gϊếŧ Hoàng đế Đại Tiếp đấy chứ?"
Con mắt Long Dã đảo qua trên mặt binh sĩ này một vòng.

"Không sai. Ta là đi gϊếŧ một Hoàng đế. Lại đáng tiếc không thể gϊếŧ chết gã."

Chúng binh sĩ sững sờ, thẳng cho đến khi Long Dã đi vào bên trong linh bằng vẫn không kịp phản ứng... Bọn họ đều biết Long Dã từ trước đến nay không thường hay nói cười. Làm sao lần này mất tích nửa tháng, thế mà lại nói đùa rồi?

Lại không ai biết, Long Dã chưa từng nói đùa, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Long Dã đem binh sĩ bốn phía đều đuổi đi, một mình tiến vào linh bằng. Bên trong không có một ai, bốn phía đốt tiền giấy, tro tàn tung bay khắp nơi, khiến người không khỏi đau cuống họng. Một ngọn gió âm đảo tới, quầng sáng bên trên nến trắng rung rinh run rẩy, linh phiên cũng theo đó phiêu động. Long Dã đảo mắt một vòng, trên mặt dần hiện ra chút không đành lòng. Y chậm rãi quỳ xuống trước linh đường kia.
"Kỷ đại ca. Là ta có lỗi với ngươi. Thời điểm này, ta lại đi hơn nửa tháng, để mặc ngươi một mình."

Chỉ là chính y còn ốc không mang nổi mình ốc. Dồn sức đã lâu, liều mạng một lần, rốt cuộc sắp thành lại bại. Cuối cùng, Long Dã cắn chặt răng, không muốn nghĩ tới nữa. Lặng im nửa ngày, y nói tiếp:

"Ta lại không nghĩ rằng, ngươi vì y làm một hỷ sự, làm một tang sự... Đến cuối cùng, chỉ rơi vào kết cục này."

Lời kia vừa nói ra, đúng lúc trận gió âm ngừng, bên trong linh bằng rơi vào yên tĩnh. Đột nhiên, từ phía sau linh bằng truyền đến tiếng cười thấp tự giễu.

Một thanh âm tiều tụy vang lên:

"Giấu được người ngoài, lại không giấu được ngươi. Còn quỳ làm cái gì? Tới đại ca ta nhìn ngươi một chút... Còn kém một bước, ngươi đã không còn được gặp lại ta."
Long Dã thở dài một tiếng, đứng lên vòng qua linh bằng. Đằng sau linh bằng vốn nên là phòng nhỏ đặt quan tài, lúc này lại bày ra một cái giường. Một người nằm phía trên, bốn phía đen thẫm, hắn vậy mà không đốt đèn. Nhưng trong lòng Long Dã đã sớm biết, đây là Kỷ Ninh.

"Kỷ đại ca, ta thật không ngờ ngươi vì giữ y lại có thể làm đến bước này."

"Làm đến bước này thì đã sao? Y cuối cùng cũng không có tới liếc ta lấy một cái."

Kỷ Ninh một tay che mặt, thấp giọng cười:

"Ta thật là điên. Còn sống đã làm tang lễ cho mình. Ta chỉ nghĩ là, y tốt xấu cũng sẽ đến nhìn ta một lần cuối. Nhưng rốt cuộc vẫn là si tâm vọng tưởng, ha ha ha ha ha... Không biết hôm nay, có phải là y sẽ nâng chén chúc mừng, cuối cùng cũng có thể gϊếŧ ta, vì Ngọc Dao của y báo thù rửa hận!"