Chương 51. Thanh Nhan, ngươi đừng đi... có được không?

"Thật sao?"

Tảng đá lớn nặng ngàn cân trong lòng Bạch Thanh Nhan ầm ầm rơi xuống. Lồng ngực y rung động, ngay cả khóe mắt cũng có chút cay cay. Cho đến lúc này y mới nhận ra, chuyện Kỷ Ninh mất tích tạo thành xung kích lớn đến thế nào trong tâm trí y.

"Tướng quân các ngươi ở đâu? Có bị thương hay không? Đưa..."

Gần như đã thốt mấy chữ "Đưa ta đi nhìn xem" ra khỏi miệng, Bạch Thanh Nhan lại đột nhiên nín bặt.

Kỷ Ninh đã bình an trở về, Cơ Hà đã đến cảnh nội Lang Nghiệp... Y cùng Kỷ Ninh, có phải cũng đã nên đến lúc chia tay?

Chẳng lẽ mình vẫn còn cứ tiếp tục dây dưa không rõ với hắn?

Bạch Thanh Nhan rũ tầm mắt xuống, cắn môi. Trong đầu y hỗn loạn, căn bản không suy nghĩ được gì.

"Ta không có chuyện gì, cũng không bị thương. Để ngươi lo lắng rồi, Thanh Nhan."


"Cái..."

Thanh âm này quá đỗi quen thuộc, đem tâm tư Bạch Thanh Nhan triệt để phá vỡ hoàn toàn. Bạch Thanh Nhan bối rối ngẩng đầu, mới phát hiện Kỷ Ninh đã đến bên cạnh mình tự lúc nào.

Tầm mắt hai người đối diện, đáy mắt Kỷ Ninh tựa như mang theo nước hồ mênh mang. Thần sắc của hắn quá ôn nhu, chẳng khác nào Bạch Thanh Nhan vừa mới trao cho hắn một thứ bảo vật, hoặc là nhận được một lời hứa hẹn trân quý. Cõi lòng Bạch Thanh Nhan không khỏi vì thế mà run lên, trên má đột nhiên có chút phiếm hồng.

"Tướng quân, sao ngài lại theo tới đây?"

Quản gia phát hiện Kỷ Ninh theo tới, oán giận nói:

"Không phải đã bảo thỉnh ngài trước tiên đi nghỉ ngơi một chút. Bạch công tử bên này ta đến mời sao!"

"Chuyện không liên quan tới ngươi. Ta đã trở lại phủ, sao có thể không tự mình đến gặp y. Bằng không, chỉ sợ y cho rằng ta bị trọng thương, phí công lo lắng."


"Lo lắng đến thế cơ à?" Quản gia nhỏ giọng thì thầm, "Có mỗi mấy cái bước đường, lo lắng một chút thì có làm sao. Chờ nhìn thấy ngài rồi, chẳng phải sẽ biết là không có việc gì?"

"Rồi rồi, đừng nhiều lời nữa. Ngươi lui xuống đi."

Kỷ Ninh miệng thì nói chuyện với quản gia, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Bạch Thanh Nhan. Mặt hồ dịu dàng kia dần ấm lên, khiến Bạch Thanh Nhan không chốn ẩn nấp.

"Ngươi dẫn Lộc thần y đi trước, dùng chút trà bánh. Ta cùng Bạch công tử đợi lát nữa sẽ qua."

Hắn vốn tính tình không tốt, khi nãy quản gia cùng hắn mạnh miệng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn một cước. Lại chẳng ngờ rằng Kỷ Ninh nói chuyện ôn tồn, khiến gã không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nhưng gã cũng không dám quá lỗ mãng, vội kéo Lộc Minh Sơn đến tiền viện dùng "trà bánh".


Bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Thanh Nhan cùng Kỷ Ninh.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kỷ ninh càng nóng bỏng. Bạch Thanh Nhan có thể nghe được tiếng hô hấp của hắn ngày một gấp rút, cơ thể cũng nhích gần tới chỗ mình.

"Bạch Thanh Nhan..."

Thanh âm Kỷ Ninh nhẹ nhàng, lời hỏi ra lại không liên quan gì đến sự tình:

"Hôm nay gọi Lộc Minh Sơn đến làm gì vậy? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải."

"Mắt ngươi là thế nào?"

Kỷ Ninh lập tức phát hiện điểm thay đổi của Bạch Thanh Nhan, lấy làm kinh hãi. Hắn định duỗi tay nâng cằm Bạch Thanh Nhan lên, tay đưa đến nửa đường lại ngượng ngùng buông xuống.

"Thanh Vũ giúp ta dịch dung thay đổi màu mắt, miễn cho bị Hoàng đế của các ngươi phát hiện."

"Thì ra là vậy..."

Kỷ Ninh giật mình nhớ tới, đúng là có chuyện này. Hắn đầy mình lời muốn nói, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đành bâng quơ:
"Lộc Minh Sơn không hổ danh xưng thần y, ngay cả ta cách ngươi gần đến vậy cũng không nhìn ra đôi mắt này từng bị tác động."

"Đúng thế, thời điểm theo sứ đoàn Đại Tiếp ra khỏi cổng thành, có lẽ sẽ không bị phát hiện."

"..."

Nghe được câu "theo sứ đoàn Đại Tiếp ra khỏi cổng thành" này, trong lòng Kỷ Ninh đột nhiên trầm xuống. Hắn thốt lên:

"Ngươi đừng đi có được không?"

"Ngươi..."

"Ngươi đừng đi! Được không?" Kỷ Ninh tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay y:

"Ngươi không phải đã nói ta đang ở trong hiểm cảnh, ngươi không thể mặc kệ ta sao? Ta, ta hiện tại vẫn chưa thoát hiểm mà! Mặc dù Bệ hạ đã thả ta ra, nhưng gã nhất định còn có chuẩn bị! Thanh Nhan, nếu ngươi mặc kệ ta, ta sẽ chết trong tay gã!"

"..."

"Ta nói thật đó! Thanh Nhan, ở lại, đừng đi có được không!"
"Ngươi nghe được ở đâu... Căn bản không có chuyện đó!" Bạch Thanh Nhan gạt ra, nhưng động tác của y suy yếu bất lực, sao có thể thoát được hai tay như gọng kìm sắt của Kỷ Ninh?

"Thanh Nhan, ngươi đừng gạt ta, ta đã thấy thư ngươi gửi cho Cơ Hà... Rõ ràng là ngươi tự tay viết!"