Chương 7. Đây không phải là phạm nhân, mà là cố nhân của Phó Diễm ta.

Bạch Thanh Nhan trước khi rời khỏi chỉ kịp choàng vội kiện áo choàng, che đi một thân đầy máu. May thay bóng đêm thăm thẳm, trên đường không có lấy một bóng người. Y dọc theo nơi tăm tối bên tường, một đường đi thẳng đến cổng thành, cũng không có bị giữ lại tra xét.

Thế nhưng tại nơi ước định, y không thấy Vạn Nhi và Nguyên Thế tử đâu. Hai người kia chẳng lẽ còn chưa tới? Hay là đã trốn ở nơi khác rồi?

Bạch Thanh Nhan tìm dọc theo tường thành một lần, vẫn không thu hoạch được gì, đành phải quay trở lại địa điểm đã hẹn. Đúng lúc này, một đội ngũ cầm theo đuốc huyên náo từ bên trong thành đi đến tường thành, nơi vốn dĩ ngày thường chẳng có ai lai vãng tới. Nghe bọn họ hô to gọi nhỏ, còn mặc nhung trang, Bạch Thanh Nhan phát giác không ổn, quyết định trốn thật nhanh đến một lỗ châu mai* nhô ra bên tường thành.


*Lỗ châu mai: Khe hở trên tường/lô cốt/căn cứ quân sự để từ bên trong có thể quan sát ra bên ngoài hoặc chèn vũ khí để tấn công.

Tiếng huyên náo bên tai y càng lúc càng gần. Rất nhanh, mệnh lệnh của chỉ huy cũng nghe hết sức rõ ràng:

"Mau chóng phong tỏa cửa thành! Tuyệt đối đừng để nghi phạm chạy thoát!"

"Lưu Đại nhân nói hung thủ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, đôi mắt dị sắc song đồng! Nàng tất chưa chạy xa! Các ngươi để ý toàn bộ những người khả nghi, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!"

"Các ngươi đi hướng bên kia! Ta ở đây trông coi! Nhanh!"

Bạch Thanh Nhan nghe đến đó đã minh bạch. Đây nhất định là Lưu Đại nhân kia phát giác việc Kỷ Ninh bị ám sát, đang truy bắt hung thủ. Nhưng hung thủ trong miệng bọn chúng vẫn là dáng vẻ của Vạn Nhi, xem ra Phó Đại nhân không nói cho Lưu Đại nhân chân dung hung thủ ám sát Kỷ Ninh phải là mình mới đúng.


... Không biết Kỷ Ninh hắn hiện giờ thế nào?

Ý nghĩ này vừa sinh ra, lại bị Bạch Thanh Nhan cắn răng xua khỏi đầu. Hiện tại người kia sống hay chết, thì cũng có liên quan gì đến y?

Thân thể Bạch Thanh Nhan nép càng sâu vào bên trong lỗ châu mai. Bên ngoài, ánh lửa chợt lóe lên, là đội ngũ Lang Nghiệp đi tới. Mượn ánh sáng kia, Bạch Thanh Nhan đột nhiên phát hiện ở chỗ thấp trên tường thành có một hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Y ngồi thụp xuống, dùng tay chạm vào. Là một dòng văn tự Ngọc Dao, xem ra là do Nguyên Thế tử khắc lên!

"Ca ca, chúng ta ở nhà tỷ tỷ của tỷ tỷ."

Câu chữ tuy tối nghĩa, Bạch Thanh Nhan lập tức hiểu rõ ràng. Đây là đang nói với mình, bọn họ ở chỗ "tỷ tỷ" kia của Vạn Nhi?

Giờ phút này, người Lang Nghiệp bên ngoài cũng đã không thấy bóng dáng. Nhưng trong lòng Bạch Thanh Nhan hiểu, bọn chúng điều tra phía trước không có kết quả, rất nhanh sẽ quay trở lại đây. Khi đó muốn chạy trốn cũng đã muộn.


Việc này không nên chậm trễ, y lập tức lên đường quay trở vào trong thành. Nhưng y lại không biết, sau khi mình rời đi không lâu, có mấy người nâng đuốc quan sát bên dưới lỗ châu mai y vừa ẩn thân, cẩn thận nghiên cứu dấu vết hàng chữ kia.

"Là nhãi nhép Ngọc Dao lưu lại. Bệ hạ nói không sai, Kỷ Tướng quân thật sự có dây dưa với lũ người Ngọc Dao!"

"Nhưng nhãi nhép Ngọc Dao này vì sao phải đâm hắn một đao? Chúng ta theo dõi Kỷ Ninh, chỉ có thể ẩn nấp bên ngoài cửa Kim Tiêu Túy, sự tình khác cũng không dò xét được! Chẳng phải nói kẻ đâm dao là nữ nhân mới mười mấy tuổi sao? Người vừa rồi kia, rõ ràng là nam tử mà!"

"Ai biết được? Mặc kệ chuyện gì xảy ra, sự tình nhãi nhép Ngọc Dao một đường cả người đầy máu từ Kim Tiêu Túy chạy đến, mau mau đi bẩm báo Bệ hạ! Đi đi đi!"
Một đêm này, bên trong Vương đô Lang Nghiệp không hề yên bình.

Nghe được tin tức "Kỷ Đại Tướng quân sau yến hội do mình tổ chức, bị chim non tự mình chọn đến một kiếm đâm xuyên ngực, sinh mệnh hấp hối", chủ quản trị an một thành Lưu Đại nhân suýt chút nữa bị hù chết tại chỗ. Gã lập tức từ trên giường bật dậy, tự mình phất tay đi bắt nghi phạm. Màn đêm vốn tĩnh lặng, giờ lại bị từng đội từng đội quan binh cùng từng dãy bó đuốc sáng rực khuấy đảo toàn bộ, tiếng la hét cùng tiếng quát lớn liên hồi, hễ có nữ tử tuổi trẻ nửa đêm hành tẩu trên đường, cơ hồ chẳng cần nói lời nào đều bị xem như nghi phạm, ném vào quan phủ.

Nhưng trong số mười mấy cô gái trẻ tuổi đó lại xen lẫn một nam nhân. Người này gương mặt thanh tuyển, dáng người cao gầy, quan chi vong tục*. Nếu không phải hai con ngươi y lóe lên sắc tím, phù hợp với nguyên tắc "dị sắc song đồng thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót", hẳn sẽ không bị điều tra. Nhưng vào đến lao ngục, vậy mà lại phát hiện áo choàng y che đi một thân loang lổ vết máu, bên hông còn có một thanh chủy thủ sáng loáng. Ngay lập tức, y liền bị tròng lên một cái cùm gỗ, nhốt vào thủy lao. Lưu Đại nhân cũng suốt đêm chạy tới, tự mình thẩm vấn.
*Quan chi vong tục: Nhìn thấy quên mất thế tục, ý chỉ đẹp thoát tục.

"Ngươi nửa đêm lén lén lút lút ở bên ngoài làm gì? Hẳn là có quan hệ với hung án Kim Tiêu Túy! Mau mau khai ra!"

"..."

"Không nói lời nào? Xem ra là ngươi muốn chết!"

Lưu Đại nhân hét lớn một tiếng:

"Người đâu, đem hình cụ tới cho ta!"

Nha dịch đứng bên đáp ứng một tiếng, quay người đi ra ngoài. Thơ lại* tiến tới thì thầm cùng quan viên:

*Thơ lại: Người trông nom việc văn thư ở công đường các phủ huyện trong thời phong kiến.

"Đại nhân, hung thủ kia là nữ tử mười lăm tuổi. Người này nhìn thế nào cũng là nam nhân mà..."

"Nhưng y cũng dị sắc song đồng, trên thân lại đều là vết máu. Quan trọng nhất là, chủy thủ bên hông y kia chạm trổ tinh mỹ, khảm nạm bảo thạch hoàng kim, là giá trị liên thành đó! Cái dạng nghèo kiết xác này, làm sao lại sở hữu bảo vật như vậy?"
"Đại nhân nói có lý! Bên trên chủy thủ kia còn có một cái gia huy nho nhỏ, không biết là tiêu ký của danh môn vọng tộc nào. Đại nhân, cái này có phải là tang vật hay không?"

"Còn có việc này sao? Ngươi mau đem thanh chủy thủ ra đây, ta xem kỹ một chút!"

Rất nhanh, chủy thủ liền được đưa tới. Lưu Đại nhân vừa nhìn, suýt chút nữa từ trên ghế ngã sấp mặt xuống đất. Cái, cái này, đây không phải huy hiệu của Phó gia sao? Buổi tối hôm nay gã mới cùng Phó Đại nhân uống rượu ở cùng một chỗ, thắt lưng ống tay áo người kia đều thêu huy hiệu này, trước mặt gã lướt qua lướt lại cả đêm, gã tuyệt đối sẽ không nhận sai!

Không bao lâu sau, Bạch Thanh Nhan bị xách ra từ trong thủy lao. Y phát hiện người phía đối diện kia, chính là kẻ buổi chiều tự mình đi sắp xếp yến hội, Tổng đốc Trị an Lưu Đại nhân mà hai người đã thấy trong hậu viện Kim Tiêu Túy. Chẳng qua là lúc đó y đứng xen lẫn trong một đám hạ nhân, Lưu Đại nhân căn bản cũng không chú ý tới y.
"Nói! Chủy thủ này từ đâu mà có?" Lưu Đại nhân gõ kinh đường mộc*, "Có phải là tang vật? Là ai đưa cho ngươi!"

*Kinh đường mộc: Thanh gỗ mà quan phủ hay đập bàn cái rầm khi xử án.

Chủy thủ? Bạch Thanh Nhan nghe câu đầu tiên Lưu Đại nhân hỏi lại là cái này chứ không phải sự tình Kim Tiêu Túy, liền biết đêm nay bị bắt cũng không phải do bị phục kích, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nói như thế, Vạn Nhi bọn họ có lẽ vẫn chưa rơi vào trong tay đối phương. Nếu đã vậy, y càng không thể đáp lung tung, đối phương không tìm được sơ hở gì, rất có thể sẽ thả mình đi.

Bạch Thanh Nhan hạ quyết tâm không nói một lời. Lưu Đại nhân thấy thế cả giận quát:

"Đồ vật của ai cũng dám trộm? Thế mà trộm ngay phủ thượng của Phó Đại nhân! Không nói lời nào chứ gì? Người đâu, hành hình tra tấn!"
Đương lúc nói chuyện, một giá toa chỉ* liền bị đưa vào. Cái toa chỉ này dùng để kẹp lấy ngón tay, hai bên đều là kìm sắt, nếu thực sự dùng sức có thể đem xương ngón tay người sống sờ sờ bẻ gãy! Một tên tiểu tốt không biết đã tra tấn qua bao nhiêu phạm nhân, lập tức nhanh nhẹn kẹp mười ngón tay Bạch Thanh Nhan vào bên trong.

*Giá toa chỉ: Hình cụ để tra tấn thời Trung cổ, hay xuất hiện trong phim cổ trang. Hình dạng giống cái để giá xe chỉ nên gọi là giá toa chỉ, tạm thời mình chưa tìm được hình minh họa.

"Không nói chứ gì? Ta xem ngươi còn mạnh miệng tới khi nào!"

Lưu Đại nhân vung tay lên, nha dịch ở một bên dùng sức kéo một phát, đau đớn thấu tim lập tức truyền đến. Bạch Thanh Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt môi. Tay đứt ruột xót, mồ hôi lạnh trên trán y lập tức túa ra.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng:

"Chậm đã!"

Lời còn chưa dứt, Phó Đại nhân đã tiến vào. Lưu Đại nhân thấy hắn, kinh ngạc nhảy dựng lên, tranh thủ thời gian áp sát tới:

"Phó Đại nhân! Đêm dài đường xa, ngài sao lại tự mình đến đại lao dơ bẩn này! Cái này, cái này, sự tình thẩm vấn phạm nhân, hạ quan tự mình làm là được rồi."

"Lưu Đại nhân đêm dài còn tra hỏi, quả thực vất vả."

Phó Đại nhân hùa theo gã, ánh mắt lại chỉ lo liếc Bạch Thanh Nhan. Nhìn thấy mười ngón tay y bị kẹp trong toa chỉ, khẽ cau mày. Hắn bất động thanh sắc đi ra phía trước, gỡ hình cụ kia xuống. Giờ phút này, nơi đầu ngón tay bị kẹp đã sưng lên, hiện ra máu ứ đọng thâm tím.

"Như lời ngươi nói, đánh cắp tài vật nhà ta, chính là người này?"

"Chính là y! Hạ quan tìm thấy trên người y một thanh chủy thủ, phía trên còn có huy hiệu của phủ thượng! Người này thập phần khả nghi, trên người y bên trong áo bào toàn là vết máu, mà lại cũng là dị sắc song đồng... Đại nhân, ngài nhìn đôi mắt kia của y, có phải hiện ra sắc tím? Vả lại..."
Lưu Đại nhân thao thao bất tuyệt, lại không ngờ Phó Đại nhân đột ngột đánh gãy lời gã:

"Người này ta mang đi."

"Cái gì?"

"Y vốn là cố nhân của ta, chủy thủ cũng là ta đưa cho y. Đên nay chẳng qua là có chút cãi vã với ta tới sinh khí, y tức giận bỏ trốn... Vết máu cũng do lúc giao chiến với hộ viện nhà ta mà nhiễm lên. Y một mình chạy ra ngoài, ta đang lo lắng, không ngờ lại bị ngươi bắt lại."

"..."

Lời này cũng quá ấm áp rồi. Lưu Đại nhân trong đầu hỗn loạn tưng bừng. Theo ý tứ trong lời nói của Phó Đại nhân, người này chẳng phải cái gì mà "cố nhân", có mà là nam sủng của hắn thì đúng hơn? Nhưng chuyện riêng tư của cấp trên, gã nào dám hỏi. Chỉ có thể khúm núm nói:

"Đã như thế, kia, vậy người này?"

Phó Đại nhân mỉm cười, đi đến chỗ Bạch Thanh Nhan. Hắn một tay nắm lấy cằm Bạch Thanh Nhan quan sát một chút, nói khẽ:
"Chuyện cho tới nước này, ngươi còn không chịu cùng ta trở về sao?"

Lời này vào trong tai Lưu Đại nhân, tự nhiên lại thành nam sủng bị lừa dối mà giận dỗi. Nhưng vào tai Bạch Thanh Nhan, lại là một ý tứ khác... Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi theo ta mới có thể đem ngươi từ trong ngục giam này cứu ra ngoài. Làm sao, ngươi còn không chịu khuất phục, thay ta đi bán mạng không thành?

Bạch Thanh Nhan chậm rãi lắc đầu.

Lúc này, Lưu Đại nhân đã sớm thức thời thối lui đến gian phòng bên kia. Phó Đại nhân thả nhẹ thanh âm, thì thầm bên tai Bạch Thanh Nhan:

"Hai lần trước ta đều thả ngươi, nếu lần này ngươi còn không chịu đi theo ta, ta không thể lại bỏ qua cho ngươi."

"..."

"Ngươi cảm thấy coi như ta mang ngươi đi, cũng không thể giữ ngươi lại, có phải không?... Đừng chối. Ánh mắt ngươi nhìn ta khi nãy, những lời này đều viết rõ rành rành trong đó."
Ý cười trên mặt Phó Đại nhân càng sâu.

"Nhưng ta đã từng nói, ta có thể giúp ngươi. Ta có thể giúp ngươi chính tay đâm cừu địch, có thể giúp ngươi chặt đứt tơ tình, có thể giúp ngươi tìm từng thân nhân ly tán."

Thân nhân? Ai?

"Tiểu đồng Ngọc Dao kia, có phải gọi ngươi là ca ca?"

Thần sắc Bạch Thanh Nhan căng thẳng, nhìn chằm chằm Phó Đại nhân. Phó Đại nhân gật gật đầu:

"Không sai, chính là tiểu đồng Ngọc Dao kia, bên người còn có một thiếu nữ mười mấy tuổi. Bọn họ dừng chân bên cổng thành, về sau liền rời đi. Hiện tại toàn thành đều đang truy bắt thiếu nữ mười lăm tuổi dị sắc song đồng, nếu không nhanh chóng tìm tới bọn họ, bọn họ nhất định cùng đường mạt lộ. Ngươi cũng chỉ có thể dựa vào ta thay ngươi đi tìm. Ngươi cần phải sớm đưa ra dự định, bằng không, nếu bọn họ rơi vào trong tay vị này..."
Phó Đại nhân dừng lại, khóe miệng nhếch khẽ về hướng Lưu Đại nhân:

"Đừng nhìn chỉ tướng tá ngu xuẩn của gã bây giờ. Thật sự đến thời điểm thẩm vấn phạm nhân, là tâm ngoan thủ lạt*, tuyệt không có nửa phần từ mẫn chi tâm**. Sao nào, ngươi bây giờ đã nguyện ý đi theo ta chưa?"

*Tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn ngoan độc.

**Từ mẫn chi tâm: Tâm địa thiện lương, thương xót.

Bạch Thanh Nhan mím chặt môi, nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập ý cười kia của hắn. Cuối cùng, y vẫn gật đầu.