Chương 86. Kỷ Ninh buộc phải rời đi.

"Duệ Thân Vương, toàn bộ Vương đô đều hay trước đó Kỷ Ninh từng gặp chuyện trong thanh lâu, việc này chắc hẳn ngươi cũng có nghe phong thanh. Ngươi cũng nên biết, một đao kia là ai đâm xuống?"

"Chẳng phải ngươi vừa mới nói ngươi hợp tác cùng Bạch Thanh Nhan? Không phải là ngươi à."

"Sao lại là ta? Duệ Thân Vương, một đao kia, thế mà lại do Bạch Thanh Nhan tự tay đâm xuống!"

"... Vậy sao?"

Thần tình trên mặt Cơ Hà không chút xao động, nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc. Hắn biết khúc mắc giữa hai người kia sâu vô cùng, nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Thanh Nhan hôm nay, rõ ràng là tình cũ chưa dứt. Bạch Thanh Nhan lại là người luyến lưu tình cũ, y sao có thể xuống tay?

"Đại khái Duệ Thân Vương càng không biết, sau khi ám sát thành công, Bạch Thanh Nhan đã đến phủ đệ của ai."


"Ngươi muốn nói liền nói, đừng thừa nước đục thả câu với ta."

"Y ở phủ thượng của ta một tháng có thừa. Nghe nói Kỷ Ninh không chết, chúng ta lại hợp mưu lần nữa ám sát, đáng tiếc vẫn sắp thành lại bại. Kỷ Ninh giả chết, lừa gạt Bạch Thanh Nhan đến mộ địa, lại bắt y đi. Ta nửa đường cứu y, đem y an trí tại biệt uyển tại nông trường của ta... Chỉ là không ngờ tới, Kỷ Ninh lần nữa cưỡng ép xông vào, mang Bạch Thanh Nhan đi..."

"Duệ Thân Vương, còn có một việc, chắc hẳn ngươi càng không biết rõ tình hình. Nhưng ta là người đã có kinh nghiệm. Nghe chuyện này, tất thảy lời nói cùng ý nghĩ của ngươi đối với ta nhất định sẽ rất khác biệt."

"Chuyện gì?"

"Bạch Thanh Nhan là bị Kỷ Ninh tự tay bắt."

"Cái này còn cần ngươi nói cho ta?" Cơ Hà rất không kiên nhẫn, "Sự tình chiến thần Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan vẫn lạc bên ngoài Đồ Đô thành, bị Tướng quân Lang Nghiệp Kỷ Ninh tự tay bắt sống sớm đã truyền khắp triều đình mỗi quốc gia!"


"Nhưng trên đường Kỷ Ninh ép Bạch Thanh Nhan về Lang Nghiệp đã từng phát sinh một trận đồ sát, ngươi có biết chăng?"

"Đồ sát cái gì?"

"Thiết kỵ Lang Nghiệp của Kỷ Ninh cử hành một trận săn bắn, con mồi chính là hàng vạn tính mạng phụ nữ và trẻ em Ngọc Dao! Chỉ trong nửa ngày, đem toàn bộ những người này lừa gϊếŧ hầu như không còn, hiện trận máu chảy thành sông, chân cụt tay đứt chất đống thành ngọn núi nhỏ!"

"Cái gì?!"

Lần này, Cơ Hà thật sự chấn kinh rồi.

"Chuyện đó, Bạch Thanh Nhan có biết không?"

... Hảo hữu từ nhỏ, giao tình nhiều năm, Cơ Hà thế nào lại không hiểu tính tình Bạch Thanh Nhan? Nếu A Nhan biết... Y làm sao mà chịu được?

"Y đâu chỉ biết, Bạch Thanh Nhan ở ngay tại hiện trường! Tràng diện đồ sát, là y trơ mắt đứng nhìn!"

"Không thể nào! Nếu trước mắt y phát sinh loại thảm án này, đừng nói tha thứ cho Kỷ Ninh... Bạch Thanh Nhan chỉ sợ nhất định phải cùng Kỷ Ninh đồng quy vu tận mới có thể cam tâm! Bằng không, sợ là y đêm không thể say giấc, căn bản chẳng sống nổi!"


Nhưng nói xong câu này, Cơ Hà đột nhiên giật mình... Đúng vậy, cho nên mới có chuyện y đi "ám sát Kỷ Ninh"! Mà lại liên tiếp ám sát hai lần! Y đúng là muốn đồng quy vu tận, không phải sao?

Quả nhiên, lời kế tiếp của Phó Diễm chính là:

"Y quả thực xém chút nữa đã tự sát trên bãi săn kia. Nhưng ta tặng cho y một thanh chủy thủ, thả y đi, về sau, y mới quyết định cùng ta tru sát Kỷ Ninh."

"Lời ấy của ngươi là sự thật?"

"Duệ Thân Vương, ta sao phải lừa ngươi! Một trường gϊếŧ chóc lớn như vậy, ngươi hỏi thăm một chút liền biết có thật hay không! Kỷ Ninh đã sớm chối bỏ Bạch Thanh Nhan, gϊếŧ chết hàng vạn tính mạng người Ngọc Dao, suýt chút nữa hại chết y. Hiện tại thời điểm sắp bị triều đình Lang Nghiệp ta trị tội, hắn lại mê hoặc Bạch Thanh Nhan, cầu y cứu mạng... Bằng không, hắn bây giờ đã chết trong thiên lao rồi! Duệ Thân Vương, ngươi bình tĩnh mà xem xét, ngươi có thể tín nhiệm Kỷ Ninh sao? Hắn không có khả năng có dụng tâm khác sao?"
"Duệ Thân Vương, lần này sứ đoàn Đại Tiếp góp lời với Bệ hạ, cứu hắn từ trong đại lao ra, có phải từ đó mới hòa giải với Bạch Thanh Nhan hay không? Hôm nay, hắn vì sinh mệnh của mình mà đem Bạch Thanh Nhan buộc chặt một chỗ với hắn, muốn cùng nhau phản bội chạy trốn khỏi Lang Nghiệp... Bấy giờ mới khiến Bệ hạ chú ý, mới có nguy cơ ngày hôm nay!"

"... Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?"

"Bằng những người Duệ Thân Vương đã gặp, cũng bằng sự hiểu rõ Bạch Thanh Nhan. Mặc dù ngươi ta lần đầu gặp mặt, nhưng tối thiểu ta chưa bao giờ phản bội y, hại y, nơi nơi giúp đỡ y... Kỷ Ninh thì sao? Ai đúng ai sai, ta tin Duệ Thân Vương tự có phán đoán!"

Cơ Hà lần nữa giương mắt nhìn Phó Diễm, nhưng trong lòng đã tin bảy, tám phần. Dù sao, Kỷ Ninh kia... Hắn kỳ thật chưa bao giờ chân chính tín nhiệm Kỷ Ninh.
Lửa giận trong ngực Kỷ Ninh cháy hừng hực. Hắn khí huyết cuồn cuộn, lại không thể phát tiết, cơ hồ nghiến nát hàm răng.

Mặc dù Cơ Hà luôn luôn có địch ý với hắn, nhưng hắn không nghĩ tới, Cơ Hà vậy mà nguyện ý đi nghe Phó Diễm nói bậy nói bạ cũng không để cho mình gϊếŧ hắn ngay tại chỗ.

Chẳng lẽ uy tín của mình còn không chống đỡ được Phó Diễm kia?

... Nhưng là, bất luận thành kiến của Cơ Hà đối với mình sâu bao nhiêu, dù sao hắn vẫn một lòng hướng về Bạch Thanh Nhan. Chỉ bằng điểm này, hắn, tóm lại vẫn sẽ tin tưởng mình.

Kỷ Ninh không ngừng tự thuyết phục bản thân, nhưng vẫn nôn nóng vạn phần. Hắn đi đến gian phòng mà Bạch Thanh Nhan cùng Lộc Minh Sơn đi vào... Bên trong gian phòng kia vẫn không một bóng người, hắn có thể đoán được, hai người tất nhiên đã tiến vào một ám thất nào đó.
Nhưng cửa của ám thất này, hắn lại không biết ở chỗ nào. Hiển nhiên, điều này cũng thể hiện Cơ Hà không hề tín nhiệm hắn.

... Nhịn một chút, cũng vì Bạch Thanh Nhan. Chờ đến lúc trốn thoát rồi, ta nhất định phải đưa Bạch Thanh Nhan cao chạy xa bay, quyết không nhìn đến sắc mặt người Đại Tiếp!

Kỷ Ninh oán hận nghĩ, lần nữa kiềm chế lửa giận của mình xuống. Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

"Bạch Thanh Nhan, ngươi nghe được không?" Kỷ Ninh đứng giữa phòng, mở miệng nói.

"Nếu ngươi còn ở trong ám thất, đại khái có thể nghe được ta nói... Nhiễm Dật chẳng biết vì sao lại biết được kế hoạch hôm nay của chúng ta, hiện tại tình thế thập phần nguy cấp. Ta phải đi tìm Long Dã, sớm huy động thiết kỵ Lang Nghiệp. Mặc dù có chút vội vàng nhưng cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thanh Nhan, không biết cục diện hôm nay sẽ diễn biến như thế nào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu trước khi ta trở về xảy ra tình huống ngoài ý muốn, ngươi không cần xung động, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
Nói xong Kỷ Ninh đi ra ngoài phòng. Đi được một nửa, hắn lại dừng bước.

"Bạch Thanh Nhan, ngươi phải bình an chờ ta trở lại."

Trong ám thất, Lộc Minh Sơn đem lời của Kỷ Ninh một chữ cũng không sót thuật lại cho Bạch Thanh Nhan nghe.

"Đường huynh, những gì Kỷ Ninh nói và Phó Diễm nói, huynh càng tin tưởng ai hơn?"

"Không có 'càng' tin tưởng ai hơn. Ta chỉ tin tưởng một mình Kỷ Ninh."

"Lời của Phó Diễm cũng có lý có cứ, đường huynh thật sự không nghĩ đến Kỷ Ninh biết đâu lại có khả năng phản bội huynh sao?"

"Đệ nói không sai, lời Phó Diễm quả thật có đạo lý. Nếu là người không hiểu rõ Kỷ Ninh, có lẽ thật sự sẽ tin tưởng hắn... Nhưng ta thì không, ta biết rõ Kỷ Ninh là hạng người gì. Cho nên Phó Diễm 'có lý có cứ' đến đâu thì với ta mà nói cũng vẫn là lời nói vô căn cứ."
"Thế nhưng đường huynh..."

"Thanh Vũ, đệ thành thật nói cho ta, vừa rồi đệ trong ám thất nghe lén bọn họ nói chuyện, đệ cũng bị Phó Diễm thuyết phục, có phải không?"

"Ta..." Lộc Minh Sơn có chút ngượng ngùng, "Ta cũng không phải là hoài nghi Kỷ Ninh. Nhưng đường huynh, nếu những gì Phó Diễm nói là đúng... Dù cho khả năng rất thấp đi chăng nữa thì vẫn là có khả năng này. Chúng ta đảm đương không nổi hậu quả của việc cả tin vào Kỷ Ninh!"

"Chắc hẳn Kỷ Ninh cũng tự biết điểm này. Hắn nhìn ra Cơ Hà không tín nhiệm hắn, cho nên hắn mới muốn bất chấp nguy hiểm đi điều động thiết kỵ Lang Nghiệp, dùng sự thật chứng minh cho các ngươi nhìn."

Lộc Minh Sơn gật gật đầu. Đương khi hai người nói chuyện, tay cậu vẫn không ngừng nghỉ. Một gương mặt hoàn toàn mới đã cơ bản hiện ra dưới bàn tay chạm khắc kỳ diệu của cậu.
"Kỳ thật ta cũng hy vọng lời Phó Diễm đều là giả."

Trầm mặc một hồi, Lộc Minh Sơn nói khẽ.

"Đoạn đường này đường huynh đi đã quá mức khó khăn, ta cũng hy vọng cuối cùng huynh sẽ có một kết cục tốt đẹp."

Bạch Thanh Nhan cười cười, có chút bất đắc dĩ.

"Cảm ơn đệ, Thanh Vũ."

Kỷ Ninh đã sớm ngờ tới, ngoài cửa nhất định phòng giữ nghiêm ngặt. Nhưng hắn không lường trước được, vậy mà lại nghiêm ngặt tới mức này...

Không nói đến ba bước một tốp, năm bước một trạm vệ binh Hoàng gia Lang Nghiệp, gần như tầng tầng bao vây toàn bộ sứ quán Đại Tiếp, từ xa nhìn lại, đao kiếm san sát, tựa như một rừng binh khí kim loại. Chỉ nói đến dân chúng du đãng bốn phía, người bán hàng rong, thậm chí nữ tử trẻ tuổi vội vàng... Trong số những người này, không biết lẫn lộn vào biết bao nhiêu thám báo trinh sát!
Nếu là người bình thường, chỉ sợ vừa mới ra khỏi sứ quán liền sẽ bị bọn họ đuổi theo, đi nơi nào cũng đều sẽ bị bại lộ. Nhưng Kỷ Ninh là ai? Trước khi hắn tòng quân, là từ đội trinh sát tinh nhuệ nhất mà ra, những chuyện theo dõi điều tra nghe ngóng này vốn chính là nghề cũ của hắn.

Kỷ Ninh ghé vào trên tường hậu viện xem xem xét bốn phía, xác nhận vị trí các minh tiêu, ám tiêu* chung quanh. Hắn bất động thanh sắc chờ đợi hồi lâu, chỉ thấy một người chậm rãi đi đến một trạm gác trong số đó... Tới rồi! Đây là thời điểm tiếp đầu** đầu tiên của nhóm ám tiêu, cũng là thời điểm bọn họ kém cảnh giác nhất!

*Minh tiêu: trạm gác, lính gác công khai; Ám tiêu: trạm gác, lính gác bí mật.

**Tiếp đầu: Nghĩa đen là cái mối nối giữa hai thứ gì đó, có thể là kim loại, dây cáp hay chuỗi DNA,... Trong trường hợp này đại khái là một nhóm này đến báo cáo và thu thập thông tin từ nhóm khác.
Ngay khi hai người vừa tách ra, trong đó một ám tiêu cất bước đến phương hướng khác. Kỷ Ninh đột ngột thả người rơi xuống từ đầu tường, giấu mình trong bụi cây rậm rạp. Nương theo hướng gió, gió dừng hắn ngừng, dựa vào gió và rừng cây tự nhiên che đậy, hắn một đường đi theo trinh sát kia, đến con đường bên cạnh.

Lợi dụng đúng cơ hội, Kỷ Ninh đột ngột vùng dậy, nhảy phắt lên trên lưng người kia, hai tay bóp chặt yết hầu gã, dùng sức vặn một cái!

"A...!"

Người kia mềm oặt ngã xuống mặt đất. Kỷ Ninh cấp tốc đổi y phục với gã, kéo thi thể vào sâu trong rừng cây. Hắn phục trang sao cho hoàn toàn giống với người kia, đến vạt áo buộc thế nào, tóc tai ra sao đều không có chút khác biệt. Sau đó, hắn nghênh ngang đi trên đường lớn.

Mấy ánh mắt lập tức đổ dồn lên người hắn. Kỷ Ninh gật đầu khe khẽ đến mức khó có thể nhận ra, biểu tình trên mặt thản nhiên. Song tim của hắn đang đập loạn trong lồng ngực... Những người này đều là ám tiêu, bọn họ nhất định phải phụng mệnh giám thị chặt chẽ tất cả những người xuất hiện! Nhiều người như vậy, ngay cả Kỷ Ninh hắn cũng không có khả năng gϊếŧ sạch cả đám mà không kinh động đến toàn đội!
Trừ phi, hắn có thể để những người này tin tưởng rằng hắn cũng là một thành viên của đội ám tiêu!

Hắn ghé vào trên tường quan sát lâu đến thế cũng không nghe thấy bất luận một đoạn đối thoại nào giữa hai trạm gác ngầm. Cho nên, ám hiệu của những người này tất nhiên không phải là khẩu lệnh, mà là chút đặc thù nào đó trên cơ thể!

Kỷ Ninh tiếp tục bước đi, dùng ánh mắt quan sát bốn phía. Nếu như bị phát hiện... Hắn không dám nghĩ. Chính hắn thất thủ thì thôi đi, Bạch Thanh Nhan lại nên làm thế nào đây?

Nhìn tình thế hiện tại, muốn vụиɠ ŧяộʍ ẩn núp ra khỏi Lang Nghiệp căn bản không có khả năng, chỉ có thể tiến lên! Nhưng nếu không có thiết kỵ Lang Nghiệp của hắn, tiến lên ư? Đấy là tự đâm đầu vào chỗ chết!

Ánh mắt của các ám tiêu kia dõi theo cử động của Kỷ Ninh một đoạn, lại chuyển trở về. Kỷ Ninh một đường đi qua ba con phố, hắn biết... Hắn đã thành công qua mắt những người kia.
Nhưng bây giờ, vẫn không phải thời điểm có thể thở phào.

Kỷ Ninh bước nhanh hơn... Hắn nhất định phải tới tìm Long Dã, điều động quân đội, sau đó mang người hắn yêu... Cao chạy xa bay!

Một đường quanh đi quẩn lại, Kỷ Ninh rốt cuộc cũng tới được nơi thiết kỵ Lang Nghiệp hạ trại. Trong doanh địa hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ một vài trạm gác bên ngoài thì gần như là trống trải. Kỷ Ninh tính toán thời gian, hiện tại các huynh đệ hẳn là đang thao luyện.

Kỷ Ninh đi về phía trước một đoạn, đột nhiên nghe được có người hô một tiếng:

"Là ai ở phía trước?"

Thanh âm kia hắn rất quen thuộc. Hắn vừa nghe liền biết, người này là Vương Vạn, thủ hạ tâm phúc của hắn!

Trời giúp ta! Nhân phẩm của Vương Vạn hắn tuyệt đối tin tưởng! Vương Vạn trượng nghĩa trung thành, là hắn cùng Long Dã thương lượng lôi kéo được nhóm người đầu tiên. Hiện tại gặp được hắn, sự tình nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Kỷ Ninh vạn phần mừng rỡ, hắn quay người:

"Vương Vạn, là ta."

"Kỷ Tướng quân?!"

Trên mặt Vương Vạn vẫn còn mang theo vết thương lưu lại do bị bầy sói tuyết tập kích trước đó. Nhưng Kỷ Ninh vẫn có thể từ vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn đọc lên tâm tình... Kia tuyệt không phải kinh hỉ, mà là sợ hãi!

Bạch Thanh Nhan đỉnh đỉnh đỉnh. Một câu "Không có 'càng' tin tưởng ai hơn. Ta chỉ tin tưởng một mình Kỷ Ninh." nghe mà muốn gớt nước mắt luôn á